Edit+Beta: Ly
Xe lái khỏi cổng trường học.
Cố Miên ngồi ở ghế phụ, bỗng nhiên cô khẽ động cái mũi ngửi ngửi.
Ánh mắt Cố Thiếu Đường nhìn thẳng con đường phía trước: "Làm sao vậy?"
"Hình như em ngửi được mùi gì đó lạ lắm." Cố Miên nhíu mày nói.
Cố Thiếu Đường không tự giác nghe cô nói, nhưng anh lại không ngửi được mùi lạ mà Cố Miên nói, anh nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Cố Miên quay đầu nghiêm túc nhìn anh: "Anh không ngửi được sao? Lạ thật, rõ ràng là có mùi dấm mà.."
Cố Thiếu Đường: "..."
Cố Miên cười đến đôi mắt cong cong, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, ánh mắt Cố Miên ngưng lại.
Ồ. Là WeChat của A Sơ.
- Miên Miên, tối nay em có rảnh không? Đã lâu không gặp rồi, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm không?
"Ai?" Thấy Cố Miên nhìn chằm chằm vào di động, Cố Thiếu Đường hỏi.
Cố Miên cũng không giấu anh: "A Sơ, anh ấy hẹn em tối nay ăn cơm."
Khuôn mặt Cố Thiếu Đường kết thành một tầng băng mỏng lạnh lẽo: "Không cần để ý tới cậu ta."
Cố Miên đã nói suy đoán của mình về ý đồ của A Sơ cho Cố Thiếu Đường, Cố Thiếu Đường vốn đã chán ghét A Sơ, hiện tại càng không cần che giấu.
Cố Thiếu Đường vừa dứt lời, bên kia lại gửi tin nhắn:
- Gần đây em rất lạnh nhạt với anh.
- Anh có lời muốn nói với em.
- Em có thể gặp anh một lần không?
- Chỉ một lần thôi, được không?
Gần đây Cố Miên cố ý bỏ mặc anh ta, mỗi lần anh ta tới tìm cô, cô đều để quản gia nói cô không ở nhà.
Mấy ngày nay thì cả WeChat cũng không trả lời.
Cố Miên bình tĩnh đọc, trong ánh mắt cô hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, đánh chữ trả lời:
- Em không muốn gặp lại anh. A Sơ, anh lừa em.
Cố Thiếu Đường cau mày nhìn qua tình hình bên này.
Bên kia A Sơ trả lời rất nhanh:
- Cho anh một cơ hội giải thích có được không? Cầu xin em. Ít nhất là cho anh một cơ hội giải thích rõ ràng, em đừng cả gặp cũng không gặp đã phán tử hình cho anh có được không?
- Miên Miên.
- Cầu xin em.
Đèn đỏ.
Cố Thiếu Đường nghiêng đầu nhìn qua.
Cố Miên trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Thiếu Đường, ý bảo anh xem.
Cố Thiếu Đường xem xong lịch sử trò chuyện, chau mày: "Em muốn gặp?"
Cố Miên khẽ nhếch khóe môi: "Có khi sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?"
Cố Thiếu Đường trả điện thoại cho cô: "Bảo cậu ta tới đường Tây Nam, anh cùng em đến gặp cậu ta."
Cố Miên không nói lời vô nghĩa, chỉ gửi địa chỉ cho A Sơ.
A Sơ vẫn trả lời rất nhanh:
- Bây giờ anh qua đó! Chờ anh.
A Sơ được nhân viên phục vụ đưa vào phòng, khi thấy trong phòng không chỉ có một mình Cố Miên, A Sơ hơi sửng sốt nhưng vẫn cứng đờ chào hỏi.
"Anh chờ ở cửa." Cố Thiếu Đường nói một câu với Cố Miên rồi đứng lên, đôi mắt mang theo hàn ý lạnh lùng liếc A Sơ một cái. Sau đó anh lướt qua anh ta đi ra ngoài: "Cho cậu mười phút."
Cửa lần thứ hai đóng lại, A Sơ nhẹ nhàng thở ra, rõ ràng Cố Thiếu Đường cũng không lớn hơn anh ta bao nhiêu nhưng mỗi lần đối mặt với anh, anh ta luôn có cảm giác bị gắt gao áp chế, áp lực rất lớn.
Anh ta nhìn Cố Miên.
Cố Miên ngồi ở nơi đó nhìn anh ta, lúc này anh ta mới biết, đôi mắt xinh đẹp của cô khi không cười lại lạnh băng đến thế.
Nhưng anh ta vẫn luyến tiếc dời mắt khỏi cô, anh ta đã rất lâu rồi không nhìn thấy cô. Mỗi lần đến nhà tìm cô, người quản gia hiền lành kia đều nói với anh ta Cố Miên không ở nhà, hoặc là Cố Miên ở đang vội, không thể gặp anh. Lúc đầu anh ta còn ôm hy vọng, nhưng sau đó gửi tin nhắn Cố Miên đều không trả lời, anh mới mơ hồ có dự cảm.
Trong khoảng thời gian này không gặp, anh ta chậm rãi phát hiện ra mình đã luân hãm, anh ta luôn nghĩ đến mỗi một nụ cười của Cố Miên.
Vì Cố Miên không chịu gặp mình, anh ta thậm chí không buồn đăng Weibo, mỗi bài đăng lên nội dung cũng rất tang thương, làm các fans đều chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì.
Xảy ra chuyện gì ư?
Anh ta ôm mục đích bất lương đến trêu chọc một cô bé, kết quả ngược lại là anh ta bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chìm đắm lúc nào còn không tự biết.
"Ngồi đi." Cố Miên không chút hoang mang mời anh ta ngồi xuống.
"Ừ." A Sơ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm Cố Miên một hồi lâu, không cầm được đỏ mặt.
Da mặt anh ta luôn rất dày, bằng không cũng không thể như cá gặp nước trên Wechat.
Chính ở trước mặt Cố Miên, anh ta luôn cảm thấy mình như một cậu bé mới lớn còn bồng bột, rất dễ đỏ mặt, khẩn trương.
"Miên Miên.." Ánh mắt A Sơ lơ đãng dừng trên đùi cô, phát hiện cô không ngồi xe lăn, anh ta kinh ngạc hỏi: "Chân em tốt lên rồi sao?"
Cố Miên nói: "Ừ, bây giờ không cần ngồi xe lăn nữa, chống gậy là có thể tự mình đi."
Giọng nói của cô rất tự nhiên, nghe không có chứa tức giận hay chút địch ý nào.
Thật giống như lúc trước.
Trong lòng A Sơ lại lần nữa bốc cháy lên một tia hy vọng.
"Miên Miên.."
Cố Miên đánh gãy lời anh ta: "Hiện tại anh có thể bắt đầu giải thích."
A Sơ ngây ra, nháy mắt như bị dội một chậu nước lạnh, ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên tức khắc bị dập tắt.
Anh ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Xin lỗi em. Miên Miên, anh biết mục đích anh tiếp cận em không tốt, nhưng em hãy tin anh, lúc đầu là anh có mục đích, nhưng anh thật sự.." Anh ta hơi dừng lại, những lời này anh ta đã nói với rất nhiều cô gái, dù ở trên WeChat hay trong đời thực, anh ta đều nói qua vô số lần, không hề gánh nặng, há mồm là có thể nói. Nhưng lúc này đây, những lời này muốn nói ra lại cực kỳ gian nan, tựa như phải có dũng rất khí lớn: "Miên Miên, anh thật sự thích em."
Anh ta luôn rất ham chơi, cũng hưởng thụ khi con gái bị anh ta làm cho mặt đỏ tim đập, fans còn nói giỡn là anh ta toàn đi trêu gái, nhưng ai biết, anh ta cũng có cái ngày này.
Mấy ngày nay, anh ta như bị chiên trên chảo dầu, ăn không ngon ngủ không yên, đêm muộn thì ngồi chơi game, hẹn đám bạn cùng đi quán bar nhảy Disco, uống đến say bí tỉ không còn biết gì, nhưng một khi anh ta nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên thân ảnh Cố Miên, uống say vẫn gọi tên Cố Miên, bạn bè đều nói anh ta đã gặp phải địch thủ.
Anh ta cũng cảm thấy mình đã bị đánh bại rồi.
Anh ta không biết mình động tâm từ bao giờ, có lẽ ngay lần đầu tiên gặp mặt, khoảnh khắc anh ta ra khỏi mặt nước, lau sạch nước trên mặt, mở mắt nhìn thấy cô, anh ta đã động tâm, sau đó chỉ là càng lún càng sâu mà thôi. Không biết từ khi nào bắt đầu, anh ta đã hoàn toàn quên mất mục đích của mình, chỉ thuần túy muốn cô vui vẻ, nhìn cô vì anh ta mà nở nụ cười, anh ta sẽ không tự chủ được vui vẻ theo.
Mỗi buổi tối anh ta đều nghĩ ngày mai nên lấy cớ gì để nhìn thấy cô, vắt óc tìm mưu kế muốn cô vui vẻ.
Xem mỗi cái Weibo về tình cảm sẽ không nhịn được nghĩ đến cô.
Chỉ cần cô mỉm cười gọi "A Sơ", tim anh ta sẽ đập trật một nhịp.
Chờ anh ta phát hiện ra đã không kịp quay đầu.
A Sơ khẩn trương nhìn Cố Miên.
Cố Miên nghe anh ta nói, trên mặt lại không có chút gợn sóng, cô uống miếng nước, nhàn nhạt hỏi: "Anh và chị tôi quen biết thế nào?"
Trái tim A Sơ thắt chặt.
Tới bây giờ anh ta vẫn còn ôm một tia may mắn, hy vọng Cố Miên biết cũng không nhiều, nhưng không ngờ..
Trong lòng anh ta lạnh một nửa, còn một nửa vẫn còn chút hy vọng: "Trong một lần tụ hội. Cô ấy chủ động làm quen với anh trước, sau đó hẹn nhau đi chơi vài lần, chậm rãi thân thuộc, lúc cô ấy tìm anh làm chuyện này, nói thật, anh cũng rất ngạc nhiên.."
"Nói rõ ra." Cố Miên hỏi: "Chị ấy tìm anh làm gì?"
A Sơ thấy rất khó xử, lại có chút thương tâm, cảm xúc anh ta cũng hạ xuống, anh ta rũ mắt rồi nói.
"Cô ấy bảo anh tìm cơ hội tiếp cận em.."
"Cho nên lần trước ở nhà Liên Khải anh nhảy cầu làm ướt quần áo tôi chính là kế hoạch của các người?"
".. Phải." A Sơ lại nóng lòng biện giải: "Đây đều là chủ ý của chị em, tất cả là do cô ấy an bài, cô ấy nói em rất đơn thuần nên dễ cắn câu.. Kỳ thật anh rất nhanh đã hối hận, muốn nói rõ với em, nhưng anh lại sợ em ghét anh, sợ em không để ý tới anh nữa. Miên Miên, đúng là anh không nên lừa em, nhưng anh thật sự.."
Đúng lúc này.
Cửa mở.
Cố Miên nhìn về phía cửa.
A Sơ đột nhiên im bặt, cũng quay đầu nhìn lại.
Cố Thiếu Đường từ ngoài cửa đi vào, mặt vô biểu tình tuyên bố: "Mười phút kết thúc, cậu có thể đi rồi."
A Sơ đối diện với Cố Thiếu Đường, lòng đã rõ.
Anh ta không thể không đứng dậy: "Miên Miên, anh đi trước đây."
Cố Miên nhàn nhạt gật đầu.
A Sơ còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được tầm mắt lạnh băng của Cố Thiếu Đường, anh ta chỉ há miệng thở dốc, cầu xin nói: "Miên Miên, đừng cho anh vào danh sách đen, được không?"
A Sơ rời đi.
Cố Thiếu Đường nhìn về phía Cố Miên.
Cố Miên lấy ghi âm trong túi ra, quơ quơ, đắc ý hạ mi mắt.
Nhưng cô lại không được Cố Thiếu Đường khích lệ, anh nhàn nhạt nói:
"Về sau không được lui tới với cậu ta nữa."
* * *
Phòng Cố Thiếu Đường.
Cố Miên bị đè gắt gao trên cửa, eo bị tay Cố Thiếu Đường giam cầm lại.
Cố Thiếu Đường một tay áp eo cô về hướng mình, một tay đặt sau cổ cô, đôi môi đè nặng môi cô, trằn trọc cọ xát. Buổi tối anh có uống một ít rượu vang đỏ, lúc này giữa môi lưỡi còn có vị rượu nhàn nhạt, giọng anh khàn khán nói với Cố Miên:
"Về sau cách đám người đó xa một chút."
Cố Miên biết rõ còn cố hỏi: "Người nào?"
Cố Thiếu Đường nâng lên làn mi, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen như mực không chút nào che giấu tình cảm và dục vọng chiếm hữu.
Anh rất muốn nói mọi người cô là của anh.
Anh hy vọng Cố Miên bị anh độc chiếm, trong mắt cô chỉ có anh, chỉ cười với anh, chỉ thích anh, chỉ.. Yêu anh.
"Em biết rõ." Anh lại phủ lên cô môi, ôn nhu liếm láp.
Khóe môi Cố Miên khẽ nhếch, đuôi mắt tràn ra ý cười, hai cánh tay mềm mại leo lên vai anh, ngửa đầu, nhận lấy nụ hôn của anh.
Nhiệt độ không khí dần dần lên cao, hô hấp hai người dồn dập, xao động không thôi.
Bàn tay nóng bỏng của Cố Thiếu Đường dán trên eo Cố Miên, cách một lớp quần áo, nó theo bản năng không nhẹ không nặng xoa ấn an ủi. (Cái tay hư chứ anh ngoan lắm)
Lỗ tai Cố Miên đều bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên, cánh cửa sau lưng bị gõ vang.
Hai người đồng thời chấn động.
Trên mặt Cố Miên phiếm hồng, vành tai đỏ ửng.
Cố Thiếu Đường buông cô ra, anh khẽ thở dốc, rũ mắt nhìn cô, mắt đen thâm trầm nhiễm sắc tình dục.
"Thiếu Đường? Cậu ở trong phòng sao?" Bên ngoài truyền đến tiếng bác quản gia.
Hầu kết Cố Thiếu Đường khẽ nhúc nhích, ánh mắt anh dừng trên đôi môi bị anh hôn đến đỏ tươi thủy nhuận, anh rất muốn giả vờ mình không ở trong phòng, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong: "Chú chờ một lát."
Quản gia đứng ngoài cửa sửng sốt.
Nghe tiếng hình như cậu chủ ở ngay cạnh cửa, sao còn phải chờ nhỉ? Hơn nữa giọng Cố Thiếu Đường nghe cứ có vẻ quái quái.
Ước chừng qua một phút.
Cửa mới mở ra.
Cố Thiếu Đường quần áo chỉnh tề đứng ở cửa.
Ánh mắt quản gia không chịu khống chế đảo qua trong phòng, nhìn thấy Cố Miên đang ngồi trên sô pha đọc sách, cô thấy ông nhìn qua còn cười với ông một cái: "Bác quản gia, đã trễ thế này bác tìm anh Thiếu Đường có việc sao ạ?"
Thoạt nhìn không có dị thường.
Nhưng qua lâu như vậy mới mở cửa, nghĩ thế nào cũng thấy quá không bình thường.
Quản gia cũng không biểu hiện ra ngoài, ông cười lại với Cố Miên: "Ông chủ có việc muốn thương lượng với Thiếu Đường, tôi tới kêu cậu ấy qua."
Cố Miên nói: "Vậy anh phải mau qua đó đi, em ở lại đọc sách thêm một chút."
"Được." Cố Thiếu Đường nói.
"Đã khuya rồi. Tiểu thư vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi ạ." Quản gia nói.
Cố Miên ngoan ngoãn cười cười: "Vâng, con biết rồi ạ, con đang đọc đến đọc gây cấn, xem xong một đoạn này con về phòng liền."
Sách này về phòng của mình đọc cũng được mà.
Trong lòng quản gia nghĩ thế, ngoài miệng lại nói: "Vậy đừng đọc quá muộn. Nghỉ ngơi sớm đi."
Cố Miên mỉm cười: "Vâng ạ."
Cửa vừa đóng lại, Cố Miên lập tức khép sách lại, cô nằm xuống sô pha, nhìn lên trần nhà khe khẽ thở dài, sau đó kéo sách lên che mặt.
Cố Thiếu Đường và Cố Chấn Hoa nói chuyện lâu hơn anh tưởng tượng.
Chờ anh trở lại phòng, Cố Miên đã nằm trên sô pha ngủ rồi, quyển sách bị cô tiện tay lấy tới để làm ra vẻ che trên mặt cô.
Anh đi qua, thật cẩn thận lấy sách ra, lộ ra khuôn mặt ngoan ngoãn trầm tĩnh ngủ say của Cố Miên.
Mặt cô nho nhỏ, trắng trắng mềm mềm, môi hồng phơn phớt, nhìn qua vẫn chỉ là một cô bé.
Không biết Cố Thiếu Đường nghĩ đến cái gì mà vành tai anh bỗng nhiên phiếm hồng.
Vốn dĩ anh muốn nói cho cô tin tức tốt kia, nhưng thấy cô ngủ ngon như thế lại không đành lòng đánh thức cô dậy.
Động tác anh ôn nhu ôm Cố Miên từ sô pha lên, anh lại nhịn không được cúi đầu hôn một cái vào đôi môi hồng hồng, ai ngờ cô bé đã mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại ôm lấy cổ anh. Trong lòng anh rung động, lại cúi đầu tiếp hôn cô, cứ như vậy ngọt ngào trong chốc lát, Cố Miên được hôn lại trầm trầm ngủ đi, trong lòng anh vẫn rung động không ngừng, khóe mắt đuôi mày đều tràn ra tình yêu, anh lại hôn cô cái nữa mới ôm cô về phòng.
Cố Miên không nghờ bão tố tới nhanh như vậy.
Trước giờ chưa từng thấy sắc mặt Cố Chấn Hoa khó coi như thế, trên mặt mây đen giăng đầy, dường như đang ấp ủ một hồi cuồng phong bão táp.