Edit: Ly
"Làm sao vậy?" Trịnh Ngọc thấy Cố Miên vẫn luôn nhìn ra cửa, không nhịn được cũng liếc mắt nhìn xem, nhưng ngoài cửa rỗng tuếch, chả có gì đáng xem cả.

Cố Miên khe khẽ mỉm cười: "Không có gì đâu."
Trịnh Ngọc lại vì nụ cười nhẹ này mà ngây ngẩn, trên mặt không nhịn được nổi lên một rạng mây hồng, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta tiếp tục giải bài này đi, chỗ này nên áp dụng công thức tính.."

Trịnh Ngọc giảng bài nghiêm túc, Cố Miên cũng nghiêm túc ngồi nghe.
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.

Cố Miên theo tiếng động nhìn sang, là A Sơ và Tô Thiều Hàm đang đứng ở cửa.
"Nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút gì đã." Tô Thiều Hàm bưng khay đi đến, không quên nói với A Sơ: "A Sơ cũng vào đi, hôm nay Miên Miên học bổ túc với bạn."

A Sơ vẫy vẫy tay với Cố Miên, lại cắm tay vào túi quần, anh ta liếc nhìn Trịnh Ngọc, cũng không nói gì. Sau đó lại gần xoa xoa đỉnh đầu Cố Miên: "Yêu học tập thế à, thứ bảy rồi còn học bù."
Trịnh Ngọc nhìn anh ta xoa đầu Cố Miên, nhíu chặt mày lại.

A Sơ liếc nhìn cậu: "Đây là bạn học của em à? Lớn lên trông cũng được lắm." Nói xong còn tuỳ ý ngồi lên sô pha.
Trịnh Ngọc nhìn anh ta, âm thầm nín thở.

Cố Miên giới thiệu với Trịnh Ngọc: "Đây là chị gái tớ, đây là bạn tớ, tên A Sơ."
Trịnh Ngọc "À" một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm bài.

Tô Thiều Hàm đẩy khay điểm tâm đến trước mặt Trịnh Ngọc, mỉm cười nói: "Nghỉ một lúc đi, ăn chút gì, đều là chị tự làm, em nếm thử xem."
"Cảm ơn." Trịnh Ngọc lạnh nhạt nói một câu: "Em không thích ăn ngọt."

Vẻ mặt Tô Thiều Hàm cứng đờ, chắc do không phải lần đầu tiên bị người ta dùng lí do này phũ phàng cự tuyệt.
Cố Miên nói: "Nếm thử đi, chị đã rất dụng tâm làm đấy."

Cô vừa nói, Trịnh Ngọc vừa ngẩng đầu nhìn cô, sau đó buông bút, miễn cưỡng mà cầm lấy cái dĩa.
Trong lòng Tô Thiều Hàm càng không thoải mái.

Nhưng cô ta lại không biểu hiện việc không thoải mái lên trên mặt, cô ta âm thâm liếc mắt nhìn A Sơ, A Sơ mỉm cười rồi đổi vị trí đến bên cạnh Cố Miên, nhìn vở của cô: "Hai người đang học gì vậy?"
Trịnh Ngọc nhìn thoáng qua A Sơ dựa gần vào Cố Miên, nói: "Xin hỏi các người có thể ra ngoài không? Hai người ở đây sẽ quấy rầy chúng tôi học tập."

Cố Miên áp xuống ý cười bên khóe miệng, nói: "Chị ơi, bọn em muốn học tập, chị và A Sơ ra ngoài chơi đi."
Nụ cười của A Sơ cứng lại, nhìn Cố Miên nói: "Anh tới tìm em."

Cố Miên xin lỗi nói: "Nhưng hôm nay em phải học bài, không thể chơi được, thực xin lỗi."
A Sơ nhéo nhéo khuôn mặt cô, dùng giọng điệu sủng nịch nói: "Được rồi, thật là hết cách với em mà. Vậy anh ra ngoài trước." Sau đó quét mắt nhìn Trịnh Ngọc, cười lạnh một chút, đứng dậy theo Tô Thiều Hàm rời đi.

Sau khi hai người ra ngoài.
Cố Miên suy tư.

Trịnh Ngọc rầu rĩ không vui, bỗng nhiên đứng lên nói: "Tớ đi uống chén nước."
Sau đó liền đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi đến hành lang, liền nhìn thấy chị gái Cố Miên cùng anh chàng gọi A Sơ kia đang đứng ở đó nói gì đó, cậu đi qua: "Xin hỏi có thể cho người mang cho tôi chén nước không?"

A Sơ và Tô Thiều Hàm đều giật mình quay đầu lại, hai người đều có dáng vẻ như sắp nhảy dựng lên.
Trong lòng cậu cảm thấy thật kỳ quái.

Trở lại phòng, càng nghĩ lại càng thấy quái dị.
Cố Miên nhận thấy cậu khác thường, ân cần hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Trịnh Ngọc do dự một chút, vẫn nhịn không được nói với Cố Miên: "Vừa rồi tớ thấy chị cậu với cái anh kia ở trong hành lang nói chuyện."
Ánh mắt Cố Miên sáng ngời: "Nói gì vậy?"

"Tớ cũng không biết, nhưng bọn họ thấy tớ cứ như bị dọa sợ vậy ý, thật sự rất kỳ lạ.." Trịnh Ngọc nói, sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác cứ như mình đang rình coi người khác. Cậu nhịn không được lén lút nhìn Cố Miên, Cố Miên đang suy tư gì đó.
A Sơ ở nửa giờ rồi đi. Trịnh Ngọc vẫn luôn chờ tới tối mới đi.

Tô Bang Thanh giữ cậu lại ăn cơm xong rồi đi, nhưng cậu rất kiên định cự tuyệt, Tô Băng Thanh chỉ có thể an bài xe đưa cậu về.
*

Ăn xong bữa tối, cô vẫn như trước kia đi cào phòng của Cố Thiếu Đường đọc sách.
Để tránh cho cô thấy chán, giá sách trong phòng Cố Thiếu Đường nhiều thêm mấy quyển tiểu thuyết rất hay.

Cố Miên ngồi trên sô pha đọc một quyển truyện nước ngoài, đọc được một lúc đã thấy mệt rã rời. Cô cũng không biết mình đã ngủ trên sô pha bao lâu, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa cô đã tỉnh lại.
Cửa đóng lại.

Cố Thiếu Đường không bật đèn.
Cố Miên vẫn nhắm mắt, cô nghe tiếng bước chân Cố Thiếu Đường càng lúc càng gần. Cô ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, lâu lắm rồi cô không thấy anh uống rượu. Hơn nữa lần này mùi rượu rất nồng, anh còn chưa tới gần hẳn cũng đã ngửi thấy được.

Cô có thể cảm nhận được, Cố Thiếu Đường đang đứng trước sô pha, tầm mắt anh dừng lại trên mặt cô.
Cô không biết khi không bật đèn anh có thấy rõ mặt cô không, trăng hôm nay hình như rất sáng, anh đã kéo rèm cửa ra sao? Cô suy nghĩ miên man, vì muốn biết Cố Thiếu Đường muốn làm gì, Cố Miên vẫn không mở mắt ra.
Tiếng quần áo ma sát vang lên, sau đó vị trí sô pha bên cạnh cô hõm xuống một mảng. Cố Thiếu Đường đã ngồi xuống trên sô pha.

Cố Miên vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của anh, anh cứ nhìn cô chằm chằm đến mức da mặt cô đều run lên, cô sắp không nhịn mở to mắt xem rốt cuộc anh giai này muốn làm gì rồi.
Ngay trước một giây cô muốn mở mắt ra, Cố Thiếu Đường đã hành động.

Trong tiếng trang phục sột soạt, anh cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cố Miên sợ đến run người. Anh đang hôn chúc ngủ ngon sao?

Nhưng ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Cố Thiếu Đường đã chạm lên mắt cô, dịu dàng mà hôn hôn mí mắt.
Trong lòng Cố Miên khẽ rung động, như có một cọng lông tơ đang không ngừng trêu đùa trái tim cô.

Nụ hôn của anh dần dần dừng lại trên má cô, chóp mũi nhỏ xinh, rồi đến chiếc cằm.. Anh tạm dừng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại.
Trái tim Cố Miên đập thật mạnh.

Cánh môi ấm nóng của Cố Thiếu Đường dừng trên môi cô trong chốc lát. Sau đó, anh dụi đầu vào gáy cô, thanh âm trầm thấp gọi tên cô.
"Cố Miên.."

Cần cổ Cố Miên hơi run rẩy, cô cho rằng Cố Thiếu Đường biết cô đã tỉnh lại rồi.
"Chờ anh một chút thôi, có được không?"

Ba chữ cuối anh nói nhẹ như lông hồng, tựa như không chú ý sẽ bị gió thổi bay.
Sau đó anh cứ áp lên người cô, thật lâu thật lâu không nhúc nhích.

Cố Miên nghi ngờ anh say đến nỗi ngã vào lòng cô ngủ luôn rồi.
Cả người cô cứng đờ, đến khi cô bị ép đến sắp không thở nổi nữa, cô mới thử thăm dò đẩy vai anh: "Anh ơi? Tỉnh lại đi anh."

Cố Thiếu Đường càng dựa gần vào cô hơn, môi anh dán lên cổ cô, anh mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Sau này để anh dạy em học bổ túc, em không cần nhờ người khác nữa."
Cố Miên sửng sốt trong chốc lát, rồi cô bỗng nhiên nở nụ cười.

Nhưng Cố Thiếu Đường ép cô tới cười cũng thấy thật khó. Cô duỗi tay muốn lấy di động trên bàn qua, gọi bác quản gia tới đưa Cố Thiếu Đường lên giường. Mở khóa điện thoại, Cố Miên lại đổi ý. Cô để điện thoại lại trên bàn trà, sau đó dán lên tai Cố Thiếu Đường nói nhỏ: "Anh ơi, anh cởi giày ra rồi hẵng đi ngủ."
Cố Thiếu Đường cứ như nghe thấy, anh thật sự đạp rớt đôi giày đáng thương trên chân mình, sau đó cả người dính vào trong sô pha, còn thuận tay ôm luôn Cố Miên vào trong ngực, cả chân cũng vòng qua người cô. Anh như một cây dây leo siêu to khủng lồ gắt gao giữ lấy con mồi của mình.

*
Ngày hôm qua không ai kéo rèm cửa lên cả. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời không hề thẹn thùng len lỏi vào phòng. Theo căn phòng càng lúc càng sáng lên, lông mi dày đặc trên mí mắt Cố Thiếu 
Đường cũng nhẹ nhàng rung động. Cơn đau đầu do say rượu mang đến làm anh không nhịn được nhíu mày, anh chậm rãi mở mắt ra. Sau đó, đập vào mắt anh là cái giường của mình.
Bữa tiệc tối hôm qua là để chức mừng công ty đã được thành lập, cho nên dù ai mời rượu anh cũng không từ chối. Anh và sư huynh đều bị nốc cho không ít rượu, anh còn không nhớ mình làm sao mà mò được về Cố gia.

Nhưng sao cái giường lại ở đấy? Hôm qua anh không ngủ trên giường sao?
Say rượu một đêm làm đầu óc anh cũng phản ứng chậm chạp.

Đến tận khi cô bé nào đó nằm trong ngực anh thấy không thoải mái mà cọ cọ.
Cả người Cố Thiếu Đường lập tức cứng đờ, anh không dám tin mà từ từ cúi đầu xuống. Một cái đầu màu đen nho nhỏ đang rúc cả khuôn mặt vào ngực anh hiện ra. Lại nhìn xuống thêm một chút, anh có thể thấy tay mình đang ôm ngang hông cô, giam cầm cô lại trong ngực mình. Tây trang màu đen nhăn nhúm quấn quýt với đôi chăn trắng nõn thon dài cùng một chỗ, kín đến không có một kẽ hở.

Cố Thiếu Đường tiêu tốn hơn mười giây mới bình tĩnh lại, anh không dám tưởng tượng rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên, phá nát không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm tốt đẹp.


Bình tĩnh gì đó chớp mắt đã tan thành mây khói, Cố Thiếu Đường vừa chú ý động tĩnh của người trong ngực, vừa luống cuống tay chân lấy di động từ túi quần ra. Nhìn thấy màn hình hiển thị ghi sư huynh, anh quyết đoán cúp điện thoại, rồi lại cúi đầu ngắm người trong ngực.
Chắc có lẽ cô ngủ khá sâu, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Anh thở sâu một hơi, nhưng rất nhanh anh lại phải đau đầu vì khốn cảnh trước mắt này.
Anh làm sao mà có thể xuống sô pha lại không đánh thức Cố Miên?

Cô bé nhỏ trong ngực anh vừa mềm lại vừa ấm, giống như lúc nào cô cũng có thể tỉnh lại.
Đêm qua cô có tỉnh lại lần nào không? Nếu cô đã tỉnh, anh có làm trò hề gì trước mặt cô không đây?

Cô sẽ vì vậy.. mà ghét anh sao?
Trong lòng Cố Thiểu Đường đột nhiên co rút đau đớn.

Bỗng nhiên, Cố Miên trong ngực anh cựa cựa.
Anh cúi đầu, đối diện với Cố Miên vừa mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi hơi nhăn lại, anh cứng đờ cả người, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Cố Miên đã cọ lên, hôn chụt một cái vào cằm anh rồi lại lùi về vùi mặt vào cổ anh, lẩm bẩm: "Chào buổi sáng nha anh."
Cố Thiếu Đường đơ như bức tượng, tim đập như trống.

Lời bà tác giả:
Cố Miên: Ngủ với em rồi thì là người của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện