Tô Thiều Hàm nhìn Cố Thiếu Đường mặc đồ ngủ từ phòng Cố Miên đi ra, ngây người tại chỗ.

Cố Thiếu Đường vừa đóng cửa lại, liền thấy Tô Thiều Hàm trong hành lang kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt nhu hòa vô thức trở nên lãnh đạm.

Hắn buông tay nắm cửa ra, đi về phòng mình, không muốn chào hỏi Tô Thiều Hàm.

"Thiếu Đường ca ca." Tô Thiều Hàm chủ động đi về phía hắn, trong tay bưng một cái khay, trên khay có một đĩa hoa quả.

Cố Thiếu Đường lễ phép dừng bước, vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một: "Có chuyện gì không?"

Tô Thiều Hàm thấy rõ, Cố Thiếu Đường đối xử với Cố Miên ngày càng dịu dàng, nhưng khi đối mặt với nàng lại vĩnh viễn lạnh lung như thế.

Tuy rằng mẹ nói đừng có treo cổ trên một cái cây Cố Thiếu Đường, chỉ là trong thời gian này nàng tiếp xúc với không ít người trong giới thượng lưu, càng tiếp xúc nhiều, lại càng thấy Cố Thiếu Đường tốt, chấp niệm lại càng sâu, nhìn Cố Thiếu Đường cùng Cố Miên thân mật, nàng không cam lòng.

Nàng kém Cố Miên chỗ nào? Cố Miên chẳng qua là đầu thai đúng chỗ thôi.

Rõ ràng trước kia Cố Thiếu Đường cũng lãnh đạm với Cố Miên như người xa lạ, hiện tại lại mỗi ngày đều ở cùng Cố Miên, nàng không chỉ một lần gặp được Cố Thiếu Đường ôm Cố Miên về phòng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thiếu Đường mặc áo ngủ đi ra.

Ghen tị cùng chua chát sôi trào trong ngực Tô Thiều Hàm.

"Thiếu Đường ca ca, anh đi làm có mệt không? Gần đây anh đều về rất muộn." Tô Thiều Hàm hỏi.

Cố Thiếu Đường như trước lạnh lùng nhàn nhạt: "Không mệt. Còn có chuyện gì không? Không có việc thì ta muốn về đi ngủ."

"Chờ một chút." Tô Thiều Hàm lập tức cầm khay đi về phía trước một bước: "Thiếu Đường ca ca, anh đã mệt như vậy, ăn chút hoa quả đi."

Cố Thiếu Đường: "Cám ơn, ta không ăn trước khi đi ngủ."

Nói xong hơi gật đầu, liền vượt qua nàng về phòng.

Trong lòng Tô Thiều Hàm cực kỳ khó chịu.

Mắt thấy Cố Thiếu Đường đã vào phòng, nàng xoay người về phía phòng Cố Miên, cặp mắt ôn nhu trước mặt người khác lúc này mang theo oán hận không chút nào che dấu.

*

Ngày thứ hai

Ba giờ rưỡi Cố Thiếu Đường liền bị lãnh đạo đuổi ra ngoài tiếp đãi một khách hàng nhỏ đến tận bảy giờ tối, không biết uống bao nhiêu là rượu.

Tiệc tan không cần về lại công ty, hắn không về Cố gia ngay, mà đánh xe đi chỗ sư huynh.

"Sao lại uống nhiều thế?" Sư huynh nhìn hắn cả người toàn mùi rượu: "Chú còn làm được ở đó không? Không thì lại đây giúp anh, bọn họ đây không phải là muốn dày vò chú đến chết à?"

Cố Thiếu Đường không nói một lời, nới lỏng cà- vạt, mỏi mệt hỏi: "Tiện không? Em muốn mượn anh phòng tắm."

Sư huynh sững sờ.

Cố Thiếu Đường mượn dùng phòng tắm, đem mùi rượu cùng vị thịt nướng tẩy sạch sẽ, lại đánh răng rửa mặt, xác định trên người không còn vị rượu mới đổi quần áo chuẩn bị rời đi: "Sư huynh, em về trước."

Sư huynh ngồi trên sô pha lướt điện thoại, nghe vậy lập tức đứng lên hỏi: "Ấy chà, tình huống gì đây ta? Tự dưng chạy đến chỗ anh tắm rửa?"

Cố Thiếu Đường đứng ở cửa, cúi đầu đổi giày: "Gần đây tình huống có chút đặc thù, khả năng sẽ thường xuyên đến làm phiền anh."

Sư huynh đi tới, do dự một chút hỏi: "Em gặp khó khăn à? Sẽ không nghèo rớt mùng tơi, không nơi nương tựa đấy chứ?"

Cố Thiếu Đường đổi giày, bất đắc dĩ cười: "Không có."

Sư huynh lo lắng nhìn hắn: "Em còn chịu được không?"

Ai có thể nghĩ đến tiểu sư đệ được lão sư xem trọng nhất của hắn, thiên tài khoa tài chính vô số học đệ học muội ngưỡng mộ hiện tại lại thảm như vậy? Cũng không biết hắn suy tính cái gì.

"Không tới mức đó." Cố Thiếu Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em đi trước. Còn có người đang chờ."

Sư huynh nhăn mi: "Còn có hẹn?"

"Không." Cố Thiếu Đường mặt mày ôn nhu đứng lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Em gái ở nhà chờ em."

Sư huynh càng sửng sốt: "Từ từ, chừng nào thì em lòi ra một cái em gái rồi? Chờ chút, không phải là em nói.."

"Em đi đây. Không cần tiễn." Cố Thiếu Đường không chờ hắn hỏi thêm, liền kéo cửa ra ngoài.

*

Vì Cố Miên phải đến trường, thời gian trị liệu chuyển sang buổi tối, trị liệu xong đã hơn bảy giờ, Cố Thiếu Đường tan tầm muộn, liên tục hơn nửa tháng hai người đều không đụng mặt nhau lúc trị liệu.

Hôm nay Chung Huyền Dư tới chậm, Cố Miên ăn cơm chiều hơi nhiều, cô thích ăn bún thịt, chắc là khi còn bé không có gì ăn, nên trưởng thành cũng mang theo cái tật xấu tham ăn, không cẩn thận ăn nhiều mấy khối thịt, cô khó chịu xoa xoa bụng, thấy Chung Huyền Dư cau mày, trông còn khó chịu hơn cô.

Chung Huyền Dư nghe xong nguyên nhân cô không thoải mái, nhịn không được trào phúng: "Không biết còn tưởng rằng ngươi nghèo lâu chợt phú*, ăn thịt cũng có thể ăn thành thế này."

*Nghèo lâu chợt giàu

Cố Miên nghe xong hơi ngây người, đúng là vậy mà.

Cô xuất thân đê tiện.

Mẹ mở tiệm mát xa, kiêm chức làm gái.

Cha không rõ.

Cô cùng mẹ sống trong căn nhà nhỏ rộng khoảng 10 mét vuông, không có cửa sổ, dù là ban ngày hay buổi tối đều phải bật đèn, không thì đen thui thùi lùi chả nhìn rõ cái gì, vì tiết kiệm tiền điện, bài tập về nhà chỉ có thể làm trước hiên nhà, hoặc là làm tại nhà bạn học, viết xong lại về nhà.

Sau đó nghề nghiệp của mẹ không biết thế nào lại bị truyền ra, bạn học cũng bị gia trưởng cưỡng chế không cho chơi cùng cô nữa, sợ học cái xấu, cô cũng không thể lại đi nhà bạn học làm bài tập, còn có các bạn nam xấu xa cứ gặp mặt là không ngừng phỉ nhổ, mắng mẹ cô là gà mẹ, cô lớn lên cũng sẽ làm gà mẹ.

Lần đầu tiên bị mắng, cô ủy khuất cực kỳ, nhào vô cùng đám con trai đánh nhau loạn thành một đoàn, sau đó mặt mũi bầm dập chạy về đi chất vấn mẹ cô, vì cái gì bà không thể tìm một công việc đàng hoàng, dù là bán hàng dong, quét tước vệ sinh, nhặt rác cũng cao quý hơn so với làm gà mẹ.

Người mẹ yếu đuối của cô chỉ biết khóc.

Bình tĩnh mà xem xét, mẹ Cố Miên lớn lên rất xinh đẹp, nếu không cũng không sinh ra Cố Miên dễ nhìn như thế, vì có bà, tiệm mát xa lợi nhuận rất tốt, còn có nhiều nam nhân muốn cưới bà.

Cố Miên một lần nữa không rõ, vì cái gì mẹ lại không chịu hoàn lương đổi chỗ ở tìm một người nam nhân đáng tin cậy gả đi, dù sao nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng nhu thuận, nếu muốn lấy chồng cũng không khó, không quản đối phương có tiền hay không, ít nhất, có thể sống qua ngày.

Sau này Cố Miên mới biết, nàng là sợ liên lụy người khác.

Số tiền nợ trên người các nàng đã đủ để phá hủy một gia đình.

Chung Huyền Dư thấy Cố Miên không đấu võ mồm với hắn như thường lệ, nhịn không được giương mắt nhìn cô, thấy cô trầm mặc, ánh mắt có chút hoảng hốt, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút cô đơn, nhưng rất nhanh, cô khẽ cười, làm như không có việc gì.

Chung Huyền Dư tâm sinh hoài nghi, trong nháy mắt đó, nét mặt Cố Miên biểu hiện không giống những gì sẽ xuất hiện trên mặt cô, khiến lòng người có chút xót xa.

"Đưa tay cho ta." Chung Huyền Dư đột nhiên nói.

Cố Miên sửng sốt một chút, lập tức duỗi tay ra.

Chung Huyền Dư nắm lấy tay cô, cầm trong tay một cây châm, đâm xuống ngón tay.

Có chút đau.

Cố Miên ngẩng đầu nhìn hắn.

Chung Huyền Dư thu châm, buông ra bàn tay mềm mại: "Khá hơn chưa?"

Cố Miên bất ngờ phát hiện thoải mái hơn nhiều, khen ngợi hắn: "Thật lợi hại."

Chung Huyền Dư hừ nhẹ một tiếng.

Sau đó bắt đầu trị liệu.

"Ta cảm thấy gần đây khá hơn nhiều, chân cũng bắt đầu có tri giác."

Tám giờ hơn, trị liệu kết thúc, Cố Miên để Chung Huyền Dư nhìn chân mình: "Ngươi xem."

Cô nỗ lực động ngón chân, gian nan hơi tạo ra một chút độ cong.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Chung Huyền Dư, như bức thiết muốn được khẳng định: "Thấy không? Thế nào?"

Chung Huyền Dư thu dọn hòm thuốc, đi đến, khom lưng vươn tay nắm lấy chân cô.

Chân Cố Miên nhỏ, hơn nữa một năm không xuống đất đi lại, bàn chân mềm nhũn, bị Chung Huyền Dư toàn bộ nắm trong tay, trong bàn tay to phá lệ khả ái, nghĩ đến tay Cố Miên cũng như vậy nhỏ nhỏ mềm mềm, như không xương cốt, tim hắn lại lỡ một nhịp.

Hắn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ngón chân cô: "Ngươi lại động thử xem."

Cố Miên lại chậm rãi giật giật đầu ngón chân.

"Ừ.." Chung Huyền Dư nâng lên chân cô, sau đó bấm xuống mấy cái huyệt vị ở bàn chân cô, ngẩng đầu lên: "Có cảm giác không?"

"Có." Cố Miên nói: "Có hơi trướng trướng."

Chung Huyền Dư nhướng mày: "Khôi phục nhanh hơn ta dự kiến." Sau đó một tay nắm chân cô, tay kia mát xa cẳng chân: "Từ hôm nay trở đi mỗi ngày mát xa một chút, có ích với quá trình khôi phục."

Cố Miên hỏi: "Ta có phải rất nhanh liền khoẻ lại?"

Chung Huyền Dư cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Sẽ so với mong muốn nhanh hơn một chút." Bàn tay nóng bỏng vuốt ve cẳng chân mềm mại, động tác này hắn không chỉ mát xa giúp cô mà còn giúp rất nhiều người khác, trong đó không thiếu nữ nhân trẻ tuổi, cũng không biết vì cái gì, chưa từng giống như hiện tại, trái tim loạn nhịp.

*

Cố Thiếu Đường đánh xe về Cố gia, nghĩ đếm vẻ mặt kinh hỉ của Cố Miên khi nhìn thấy mình, khuôn mặt đạm bạc cũng không khỏi mỉm cười.

Đến cửa phòng của mình.

Hắn nắm chặt tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Đối mặt là căn phòng tối đen yên tĩnh.

Hắn sửng sốt một chút, lập tức vươn tay bật đèn, nhìn về hướng sô pha.

Sô pha trống rỗng, Cố Miên không ở đây.

Cảm giác mất mác đánh úp lại, Cố Thiếu Đường trầm mặc đi vào, đóng cửa, cởi áo khoác, ngồi ở trên giường, nhìn chăm chú sô pha, bỗng dưng đứng dậy, lập tức đi tới phòng Cố Miên.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miên: Anh nghe em giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện