Nắng vừa tàn, trăng vội treo lên lưng chừng trời. Đất nước này được gọi là thánh địa của ăn chơi hưởng lạc với những cuộc cuồng hoan xuyên đêm. Ở nơi ánh đèn đuốc và tiếng nhạc hiếm khi biến mất này, hoàng cung lại là nơi im ắng và tiêu điều nhất. Dưới sự im lặng đó, biết bao điều ghê tởm đang xảy ra. 

Tin đồn Hoàng đế đang mê muội Nhu phi sớm đã lan truyền khắp nơi. Cũng vì vậy mà phe cánh của Hoàng hậu đang cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có. Còn về phía Tiếu Mạn Sinh, sau khi nhìn thấy số người muốn yết kiến đột nhiên tăng mạnh, mỗi ngày cô đều phải sờ cổ, sợ rằng một ngày đẹp trời cổ mình bỗng dưng lại trống không. Tần Minh Tu còn sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn, sau khi rải đủ thù hận, hắn còn mở một bữa tiệc để hai bên phe cánh của Hoàng hậu và Nhu phi bùng lên lửa chiến.

Việc có một vài người có sở thích lạ thì Tiếu Mạn Sinh biết, ví dụ như có một vài người thích sưu tầm tay người, một vài người thích vật lạ hiếm có. Nhưng mà cô chưa thấy tên nào thích xem phụ nữ đánh nhau cả.

Hoàng hậu không phải loại người ngứa tay là nắm tóc người khác. Đối đầu với nàng ta, có lẽ là đầu cũng lăn dưới đất mất. 

Vương Thúy Vân có một vài mối quan hệ thân thiết với quan lại trong triều vậy nên Tiếu Mạn Sinh cũng có thể vận dụng để nghe ngóng những chuyện Tần Minh Tu làm. Người giống như Tần Minh Tu bề ngoài thì tô son nạm bạc, rất hợp để làm hoàng đế. Nghe những người đến thăm hỏi đều nói những lời tốt đẹp, thiếu điều tôn thờ Tần Minh Tu lên làm thần tiên. Càng như vậy, việc đạp đổ hắn càng khó khăn. Chẳng lẽ lại phải cho hắn chầu trời?

Nhớ đến vấn đề sau khi chém chết hắn ở thế giới trước, Tiếu Mạn Sinh có chút chần chừ. Mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có giải pháp mà thôi. 

Dạo gần đây Tiếu Mạn Sinh rất thích ngẩn người suy nghĩ. Bởi vì bên cạnh cô chẳng có lấy một người đáng tin để tâm sự. Hoặc nếu như có một ngày cô cao hứng muốn đi dạo, vừa ra khỏi cung sẽ vô ý đụng phải Tần Minh Tu hoặc bảy bảy bốn chín người trong hậu cung của hắn ta. Cô nhìn thấy đám ruồi này là phiền lòng. Nếu trước kia có thể dùng tinh thần lực nghiền nát cả đám thì hiện tại phải dùng não tính toán từng bước một, cô càng thấy đau đầu.

"Nương nương, Hoàng hậu vừa đi tới ngự hoa viên, đang đi tới nơi này ạ." Như Ý khom người, ghé vào tai cô nói nhỏ.

Vừa nghĩ tới là đám ruồi nhặng lại tìm tới rồi. Có muốn thì bu lấy bãi sh*t như Tần Minh Tu ấy, tại sao cứ cố chấp chạy theo đóa hoa ngào gạt hương thơm như cô làm gì.

Tiếu Mạn Sinh phun vỏ hạt dưa xuống đất, ngồi thẳng người dậy chỉnh trang lại quần áo cho nghiêm chỉnh.

"Chúng ta lại bỏ đi sao ạ?" Thấy động tác của cô, Như Ý chần chừ hỏi.

Dù biết là chủ nhân của mình ghét cay ghét đắng chủ nhân của các cung khác nhưng cứ năm lần bảy lượt bỏ đi như vậy có vẻ không được hay lắm.

"Không" Tiếu Mạn Sinh chống khuỷu tay lên bàn đá, đỡ cằm: "Có người sẽ đến sớm hơn."

Mặc kệ khuôn mặt nghi hoặc của Như Ý, Tiếu Mạn Sinh thầm đếm đến ba. Ngay khi Hoàng hậu dẫn theo hàng dài người hầu tới, một đoàn người cũng đồng thời xuất hiện trong tầm mắt cô.

Tiếu Mạn Sinh chưa vội đứng dậy, giả bộ như vẫn đang đắm chìm trong cảnh đẹp của thiên nhiên, ánh mắt mơ hồ quét qua khuôn mặt từng người mới đến.

Một, hai, ba con chuột.

Hai, ba, bốn con chó.

Hay! Cô thắng.

Đám chuột chít chít của Hoàng hậu ít hơn đám cẩu già của cô. Lần này chó cắn chuột rồi.

Tiếu Mạn Sinh lúc này mới làm như bừng tỉnh khỏi mơ mộng, đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu, còn có cả tên cẩu Hoàng đế Tần Minh Tu nữa.

"Xem ra là ta phá hỏng tâm trạng thưởng hoa của Nhu phi rồi?" Lời nói bông đùa của Tần Minh Tu vang lên trên đầu cô nghe gợi đòn vô cùng.

"Cũng không phải phá hỏng." Tiếu Mạn Sinh đáp lại một lời nhạt nhẽo. Không phải hắn thì còn hậu cung của hắn, có ngày nào để cô được bình yên đâu.

Chờ hai người đâm chọc nhau chán chê, Tần Minh Tu mới nhìn sang người vợ cả bị lãng quên của mình.

"Hoàng thượng, sắp tới sinh thần của người, thiếp muốn cùng người bàn luận về việc tổ chức. Không biết tối nay..." Thấy ánh mắt chuyển hết về mình, người phụ nữ vốn sắc bén như Hoàng hậu lại lộ ra vẻ bẽn lẽn hiếm thấy.

"Không rản... Đêm nay là đến lượt thị tẩm của Nhu phi mà. Có lẽ là không được rồi."

Chắc chắn là hắn ta định từ chối thẳng, đừng tưởng cô không nghe thấy.

Hoàng đế và Hoàng hậu có một luật bất thành văn. Mặc kệ là ngày bình thường Hoàng đế chọn ai thị tẩm thì ngày mười lăm hàng tháng đều phải đến cung Hoàng hậu. Lí do tin đồn Nhu phi được sủng tận trời đều bắt nguồn từ việc này. Tại vì Tần Minh Tu đêm quái nào cung bốc thẻ Nhu phi, dù mưa dù nắng không trật ngày nào. Còn đến đúng ngày mười lăm thì hắn đổ bệnh.

Giờ nghĩ lại thì việc đầu cô vẫn còn trên cổ quả là một điều khó tin.

"Hoàng thượng. Tháng này người và Hoàng hậu vẫn chưa hợp giường*. Như vậy không đúng cho lắm." Một người thuộc phe cánh Hoàng hậu nóng lòng hỏi.

(*Hợp giường? Nói nôm na là ngày mà hai người đ* nhau ấy. Nhưng tui không nhớ nó gọi là gì.)

"Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ có quy định hợp giường vào ngày mười lăm hàng tháng. Hôm nay không đúng ngày thì phải." Một vị quan khác lập tức đáp lại.

Tới rồi. Dù muộn nhưng chó với chuột cũng choảng nhau rồi.

Tiếu Mạn Sinh chẳng phải thổi lửa cũng có thể chiêm ngưỡng kịch hay. Thấy cô cứ nhìn xung quanh, Tần Minh Tu ghé vai cô hỏi:

"Đang tìm gì vậy?"

"Chọn chỗ đẹp cắn hạt dưa." Tiếu Mạn Sinh đẩy đầu hắn ra, khó chịu nghiêng người.

Bị ghét bỏ, hắn chỉ cười. Chẳng hiểu sao mà cô còn thấy hắn tỏ ra vừa lòng với sự ghét bỏ của cô.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện