Tiếu Mạn Sinh không biết Hạ Lan Thư Trúc có ý gì, vậy nhưng cô hiểu bản thân cần nhanh chóng rời khỏi Kim gia. Cho dù có phải là hai người đến giết cô hay không thì cũng không thể để người thấy. Trước mặt người khác cô chỉ là một vị thiếu phu nhân bình thường mà thôi.



Tiếu Mạn Sinh dùng tinh thần lực bao bọc lấy bản thân, không một tiếng động rời đi từ cửa sau. Mà khi Đoan Mộc Tình mở cửa phòng đi vào không thấy Tiếu Mạn Sinh, nàng đặt cặp lồng trên bàn, vẻ mặt có chút khó coi.



- Đi tìm đi, chắc nàng ta đã nhận ra chúng ta đến nên mới trốn đi.- Lăng Minh Quang cởi y phục thị vệ trên người, đeo khăn bịt mặt.



- Xem ra việc Lâu chủ bảo phải đề phòng Kim thiếu phu nhân cũng không phải nói suông. Nàng rất nhanh nhạy.



Đoan Mộc Tình vân vê sợi tóc mai rơi trên má, nở nụ cười dịu dàng. Đáng tiếc, dù cho có nhanh nhạy mà nhận ra nguy hiểm cũng không thể tránh thoát, bởi vì Bích Lạc lâu có cả ngàn cách để có thể tìm thấy kẻ địch, cho dù có tàng hình hay trốn ở bất cứ đâu đi nữa. Chỉ cần nàng ta còn trên thế giới này, bọn họ đều có thể tìm được.



Tiếu Mạn Sinh đi vào trong một cửa tiệm mua bộ trang phục thoải mái dễ vận động, ngồi trong tửu lâu gần Kim gia dùng tinh thần lực thăm dò bên trong. Đoan Mộc Tình vừa rồi muốn giết cô, mà nếu không bị Đoan Mộc Tình độc chết, Lăng Minh Quang đã cầm vũ khí chờ sẵn rồi. Rõ ràng vài ngày trước đối mặt còn bình thường, hiện tại nói trở mặt là trở.



May mắn ngay từ đầu Tiếu Mạn Sinh đã không có tin tưởng gì hiệp ước của bản thân với Hạ Lan Thư Trúc. Sau mấy thế giới bị Tần Minh Tu hố, cô chẳng thể tin tưởng được ai nữa, càng chưa nói đến Hạ Lan Thư Trúc là người tâm cơ rất nặng, điều không có lợi nàng ta sẽ không làm. Khi đó Tiếu Mạn Sinh bảo rằng đi hết cốt truyện sẽ chấp nhận chết, mà Hạ Lan Thư Trúc e ngại phải đối đầu với thế lực của Vương gia và Kim gia bấy giờ nên đồng ý. Còn hiện tại, người giết Tiếu Mạn Sinh là Bích Lạc lâu, người trong triều đình và giang hồ nước sông không phạm nước giếng, Bích Lạc lâu nhận tiền làm việc, không ai nói được gì cả.



Tiếu Mạn Sinh sầu đời.



Hay là cô cứ như vậy mà chết luôn đi, cũng sẽ phá được lời nguyền bị Tần Minh Tu hại chết. Nhưng nói thật là Tiếu Mạn Sinh sợ, sợ rằng không còn sang thế giới khác nữa, lỡ như lần này chết là sẽ chết thật. Cô tiếc mạng.



Trong lúc cô đang cầm chén trà trầm tư suy nghĩ cũng không quên dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh. Vậy nên khi vừa cảm nhận được Lăng Minh Quang đến gần, cô lập tức đứng dậy, trốn vào hẻm nhỏ gần đó.



Lăng Minh Quang giống như gắn thiết bị định vị trên người cô, không hề có chút nao núng, không hề suy nghĩ mà ôm kiếm bước nhanh vào hẻm nhỏ. Có lẽ trên người cô có thứ gì giúp bọn họ tìm được cô? Tiếu Mạn Sinh vốn định chạy đi, kéo dài chút thời gian tìm hiểu xem tại sao Hạ Lan Thư Trúc muốn giết cô. Vậy nhưng lúc này cô mới nhớ ra, ở thế giới này cô quen biết ai chứ?



Kim Trọng? Hắn sẽ không đối đầu với Bích Lạc Lâu, điều đó ảnh hưởng lớn đến Kim gia. Dù cho dạo gần đây tình cảm của bọn họ cũng xem như đã được kéo gần, sau khi có phán đoán Kim Trọng có thể là Kim Ưu và Dương Viễn, cô đã thử dùng cách thức chung đụng với hai người đó áp dụng lên hắn, quả thực là mấy tên mắc bệnh thiếu gia y hệt nhau. Mà cả ba người Kim Ưu, Dương Viễn và Kim Trọng đều có một đặc điểm chí mạng, mà đó cũng là bản tính của con người, ích kỉ. Vào những thời điểm bình thường, bọn họ có thể vì những việc nhỏ nhặt mà bảo vệ cô, vậy nhưng đến thời khắc quan trọng, xảy ra việc đe dọa đến lợi ích của bọn họ, con người đó sẽ sẵn sàng vất bỏ mọi thứ để bảo vệ bản thân. Vì thế nên ở mạt thế, Kim Ưu có thể để cho Dịch Quân ra vào căn cứ của mình như chỗ không người, bởi vì hắn là cha đẻ của virus, Dịch Quân là thành quả lớn nhất của hắn, đồng thời là nguy hiểm đe dọa hắn. Thời điểm đó chỉ có mình hắn hiểu sự đáng sợ của tang thi cấp cao. Hắn không chút suy nghĩ đưa cô ra cho Dịch Quân để đảm bảo an bình cho mình. Mà Dương Viễn thì chưa từng thẳng thừng chống đối lại Dương gia vì cô, dù cho sự an ủi của hắn khiến cô không nổi điên mà san bằng cả nhà đó, nhưng hắn chưa từng trực tiếp vì bảo vệ cô mà ra mặt. Bởi vì hắn chính là người sẽ tiếp quản Dương gia, hắn có tất cả mọi thứ, vậy nên mới thấy Dương Thuần đáng thương. Mà hắn càng sợ làm phật ý chủ nhân của Dương gia, cha của hai người, sau đó đánh mất vị trí này.



Con người này, ích kỉ như vậy, có thể nương nhờ hắn vào một vài thời điểm, nhưng một khi động đến lợi ích, hắn có thể quay ra cắn trả cô bất cứ lúc nào.



Cuộc sống của cô chỉ quẩn quanh trong Kim phủ, không có người trung thành tuyệt đối, mà cũng không thể nói chuyện này với những người hầu của Vương Thúy Vân hay Vương phủ.



Trong thoáng chốc, cô bỗng nhớ đến một người, mi mắt như họa, dương quang sáng lạn. Tiếu Mạn Sinh ngẩn ra, vậy mà cuối cùng chỉ có Tần Minh Tu là người hiểu cô nhất, cũng là người vào thời điểm khó khăn cô nhớ đến.



***



Xin đừng u mê nam phụ nữa, yêu thương nam chính đi, giờ anh trưởng thành rồi, không còn chẻ châu nữa đâu :))



Vẫn là chuyên mục đến xem Tần-kĩ nữ tâm cơ-Minh Tu có ý định gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện