Ngày hôm sau, Tiếu Mạn Sinh không phải bị đói tỉnh, không phải bị lạnh tỉnh mà là bị ngạt thở đến sắp chết mà tỉnh lại.
Tiếu Mạn Sinh mở bừng mắt, phản ứng cực nhanh nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình, dùng sức vặn một ngón tay để người kia bị đau mà buông ra. Chung quy lại, Tiếu Mạn Sinh vĩnh viễn không thể nào buông lỏng cảnh giác ngay cả khi đang ngủ, cho dù Tần Minh Tu đem lại cảm giác quen thuộc đến mức nào đi nữa. Vậy nên, ngay khi cảm nhận được sát khí của hắn, khi cổ họng bị đè chặt, phản ứng của Tiếu Mạn Sinh rất nhanh.
Người đè trên người cô, hai mắt đỏ bừng, sát khí như đã đọng thành vật chất trào ra, khiến Tiếu Mạn Sinh cảm thấy ớn lạnh. Người kia sau khi phát hiện cô tỉnh, hắn dùng một chân đè chặt trên bụng cô, hai tay như gọng kìm muốn siết cổ cô tới chết.
Tiếu Mạn Sinh thực sự không hiểu, người vốn thể hiện ra không có chút ý muốn giết cô tại sao bỗng dưng như cắn thuốc phát khùng như vậy. Chẳng lẽ tối hôm qua hắn nằm nghĩ một đêm bỗng nhận ra mối thâm thù khi bị cô xiên chết à? Tiếu Mạn Sinh bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.
- Anh điên à? Bỗng dưng phát cuồng cái gì vậy chứ?
Hai mắt Tần Minh Tu đỏ quạch, giống như nhuộm màu máu. Hắn nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh như muốn từ trên người cô lột xuống một lớp da.
Mà chỉ vài giây sau đó, sắc đỏ trong mắt hắn rút dần, sát khí cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Tần Minh Tu chớp mắt trở về bộ dạng dịu dàng trước kia:
- Tiếu Mạn Sinh? Em dậy rồi sao?
Tôi bị anh bóp cổ suýt chết mà tỉnh dậy đó, nói một lời giải thích nghe thuận tai một chút đi.
- Anh vừa rồi phát điên cái gì vậy? Tự dưng muốn giết tôi?
- Hỏi chấm?
Đừng có bày ra vẻ mặt ngây thơ như vậy, tôi thật sự nhìn không vừa mắt chút nào. Anh không nhớ bản thân là một tên con trai vai rộng chân dài à? Vừa nghĩ đến đây, Tiếu Mạn Sinh lại vô tình nhìn đến bộ dạng Tần Minh Tu đang khoác lớp da của Diễm Tuyết Quân, vừa dịu dàng lại mỏng manh như tuyết sương. Được rồi, hắn ta thắng.
Tự dưng chuốc lấy bực vào mình, Tiếu Mạn Sinh lựa chọn xuống núi sớm. Dù sao cô cũng muốn nhìn lại Biên Hòa trấn một lần nữa. Mà Tần Minh Tu giống như khi còn lấy thân phận Diễm Tuyết Quân, vẫn quyết bám theo cô không rời. Một lần nữa quay lại Biên Hòa trấn, cảm giác đầu tiên của Tiếu Mạn Sinh chính là vắng lặng. Yên ắng một cách đáng sợ, một loại im lặng chết chóc bao phủ.
- Nói mới nhớ, ngay từ khi vào trấn tôi đã cảm thấy có điều gì không đúng lắm.- Tiếu Mạn Sinh vừa nhìn những con người không chút sinh khí nơi đây, cau mày.
- Hử?
- Anh không thấy lạ sao? Nơi này chỉ có tôi, và anh.- Tiếu Mạn Sinh chỉ về mình và Tần Minh Tu: - Là nữ nhân, còn trẻ.
Quả thực, lúc đầu cô bị sự cô quạnh nơi đây làm cho quên mất điều này. Đến lúc bị tổn thương sâu sắc bởi Big Dick Girl Tần Minh Tu, cô mới dần nhận ra sự kiện này. Dù cho là nơi hoang vu đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể nào có một nơi mà chỉ toàn đàn ông và phụ nữ trung niên, thậm chí trẻ con cũng ít ỏi đến bất ngờ.
Tần Minh Tu nở nụ cười ẩn ý, không đáp. Mà nụ cười này khiến cho Tiếu Mạn Sinh nghi ngờ. Tần Minh Tu giống như biết tất cả mọi thứ, lại chưa từng nói điều gì. Kể từ việc tại sao hắn có thể xuất hiện ở từng thế giới nơi cô đến lại đến chuyện tại sao hắn có thể khoác lên lớp da của rất nhiều nhân vật.
Tần Minh Tu vẫn luôn nhiều bí ẩn như vậy, khiến cô không thể nào buông xuống đề phòng với hắn.
- Em muốn biết thật sao?
- Ít nhất thì tôi có thể từ đó đánh giá xem anh rốt cuộc có đáng tin hay không.
Tần Minh Tu đưa tay, ngón tay thon dài trắng nõn, vuốt ve gò má cô:
- Em có biết bộ dạng lúc này của em, thật sự khiến người khác không thể từ chối không?
- Vậy thì anh hãy nói cho tôi sự thật đi.
Tần Minh Tu chỉ cười, không đáp. Đến khi bọn họ trở về khách điếm trước, hắn mới mở miệng:
- Em biết những thôn dân ở núi Diễm Tuyết thờ vị thần nào không?
- ?
- Rất lâu về trước, khi nơi đây vẫn còn là một vùng núi hoang sơ chưa được khai phá, người dân ba trấn đã đến. Họ tìm thấy một bức tượng ở trên núi Diễm Tuyết.
- Bức tượng đó...- Tần Minh Tu khép mi, hờ hững kể lại câu chuyện:- Là do Ma Tôn đời trước khắc ra, nhằm tưởng nhớ người vợ là người thường của mình. Bức tượng người phụ nữ cầm hoa mai, khóe môi ngậm nét cười, sinh động như thật.
Tiếu Mạn Sinh nghe thấy cái tên Ma Tôn thì nghiêm túc thật rồi. Nhân vật có liên quan đến cốt truyện, vậy thì đây không phải là tình tiết râu ria đâu.
- Người dân đều gọi đó là Hoa Thần. Về sau, hoàn cảnh sống tại đây quá khắc nghiệt, có người truyền tai rằng, chỉ có cúng tế cho Hoa Thần thì mới có thể giúp cả ba trấn bình yên.
Nói đến đây, giọng Tần Minh Tu xen theo chút mỉa mai:
- Có tế phẩm nào tốt hơn máu của trinh nữ nữa chứ?
- Không máu chó đến mức đó chứ? Chỉ vì một hức tượng khắc chơi của Ma Tôn?
Trước kia Tiếu Mạn Sinh đã đọc nhiều cuốn tu tiên rồi, cũng đã đọc nhiều tình tiết về tập tục dùng trinh nữ để làm vật tế. Nhưng vị thần của mấy người này cũng quá qua loa rồi.
- Đó là quy luật của thế giới này, một điều nhỏ cũng có thể gây ra những chuyển biến không thể ngăn được.- Tần Minh Tu bỗng dưng tỏ ra am hiểu lạ thường.
- Mà không ngờ, ba trấn lại có thể sinh sống đến bây giờ, khiến cho mọi người càng tôn thờ Hoa Thần. Bức tượng đó vốn chỉ là một bức tượng đá vô tri, lại tắm trong máu tươi của vô số sinh mệnh.
- Không còn trinh nữ, vậy thì tìm trẻ con, không còn trẻ con, vậy thì tìm người già. Đều đặn rằm mỗi tháng, dùng máu của đồng loại để cúng tế cho thứ tín ngưỡng của bọn họ.
Hoa Thần, từ đó mà thành.
Nhuộm đỏ những cánh hoa bằng máu tươi của vô số người, từ một bức tượng vô tri vô giác mà dần có được sinh mệnh. Một sinh mệnh mới đắp nặn nên từ máu, từ oán hận của những người đã chết.
Cho đến một ngày, bọn họ nhận ra không còn người nào để đem lên cúng tế nữa.
Họ dừng lại.
Nhưng đã quá muộn.
Không còn vật tế được dâng lên nữa.
Vậy thì để Hoa Thần tự đến lấy đi tế phẩm của mình.