Nam Hà Triển có cảm giác như mình đang bị hút vào một cái đầm lầy sâu không thấy đáy. Đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ chưa rõ, những cảm quan đều như bị phong bế hoàn toàn.

Lâu dần, phía trước vốn là một màu đen bỗng có một luồng sáng chói lòa.

Hắn trong vô thức đã đi theo ánh sáng đó. Cảm giác ấm áp như đắm mình trong nắng chiều khiến cho cả người hắn thư thái đến từng lỗ chân lông đều dãn ra.

***

Trong phòng ngủ của Tiếu Mạn Sinh ngăn cách hoàn toàn với cảnh mưa gió bão bùng bên ngoài. Ngọn nến cạnh tường tự bừng sáng, lò hương dưỡng thần mà cô chẳng bao giờ dùng bỗng tản ra làn hương trầm dịu nhẹ.

Màn che không gió tự bay lên, phảng phất như có bóng người đang ngồi cạnh giường. Một đôi giày màu đen thêu chỉ bạc được đặt cạnh đôi giày của Tiếu Mạn Sinh ở dưới giường. Mái tóc dài buông xõa xuống đất kéo dài đến trên giường, từng sợi tóc mảnh như tơ thỉnh thoảng còn khẽ động đậy như một sinh vật sông.

Tiếu Mạn Sinh ngủ rất trầm, thường sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được xung quanh. Nhưng hôm nay cô có thể nhìn thấy được. Tinh thần lực của cô dồi dào một cách bất thường, từng sự việc phi tự nhiên vừa rồi đều không thoát được sự chú ý của cô, chỉ là toàn thân đều không thoát được trạng thái say ngủ.

Tấm da và quần áo của Kỳ Tuyết ở trên người cô bị gạt sang một bên. Tiếu Mạn Sinh có cảm giác một thân hình mềm mại nằm đè lên trên người mình. Mùi trầm hương bị át bởi một mùi hương khác gay mũi hơn, tanh nồng giống như mùi máu.

Người đó đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, từng tấc da thịt đều không bỏ sót. Bàn tay mềm mại, ấm áp, lướt qua hàng mi khép chặt, xuống sống mũi, đôi môi. Tiếu Mạn Sinh nếu như không phải không cử động được thì cô nhất định sẽ rùng mình bởi động tác lớn mật của người kia. Cô càng cố gắng dùng tinh thần lực muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn thì ngũ quan của hắn càng thêm mờ nhạt, không nhận ra được là ai.

Hắn chạm đến đôi môi của cô, không nặng không nhẹ vuốt ve, bụng ngón tay có vết chai cọ lên môi cô cảm giác thô ráp khác hẳn với sự mềm mại như không xương vừa nãy.

Tiếng than nhẹ phiêu lãng vào trong không khí vang lên:

- Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây.

Nói xong, một thứ ẩm ướt ấm nóng đã chạm vào môi cô. Lúc đầu giống như thăm dò mà mút mát, dùng đầu lưỡi họa theo viền môi của Tiếu Mạn Sinh. Động tác của hắn rất ôn nhu, giống như đang nâng niu trân bảo. Nếu như sự áp đảo của Dịch Quân hay Liên Túy hoàn toàn khiến Tiếu Mạn Sinh không thể trở tay thì loại ôn nhu này lại làm cô mềm nhũn cả người.

Người bị đè lên nặng nề khiến Tiếu Mạn Sinh có cảm giác xung quanh bị rút hết không khí. Người kia bỗng dùng tay nâng cằm cô lên, môi chưa rời mà cuốn lấy môi cô. Hắn bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng của cô, đầu lưỡi cậy mở từng hàng phòng tuyến cuối cùng. Môi lưỡi giao triền, quấn quýt không rời.

Mỗi lúc Tiếu Mạn Sinh có cảm giác như hắn mất khống chế mà muốn càn quét khoang miệng cô, khiến cô vĩnh viễn chìm đắm trong cơn sóng tình này thì hắn lại kiềm chế lại suýt soát trước vạch cấm. Hành động của hắn vẫn dừng ở ngưỡng chịu đựng của cô, chưa từng đi quá giới hạn.

Đôi môi dần di chuyển xuống nơi khác. Hai bên má, thùy tai, từng tấc da thịt đều đặt lên một nụ hôn không nặng không nhẹ. Tiếu Mạn Sinh không ngờ rằng tai của mình lại nhạy cảm như vậy, người kia vừa đặt một nụ hôn lên, cô đã nổi một tầng da gà. Mà khi hai mắt không nhìn thấy, cảm quan càng thêm nhạy bén, nụ hôn đặt lên cổ, kéo dần xuống dưới càng khiến Tiếu Mạn Sinh run rẩy.

Hắn ở trên cổ cô dùng răng mài lên da thịt trắng mịn non nớt lại tiếc nuối không dám mạnh bạo cắn xuống. Không để lại đến một dấu hồng xanh nào cả. Cứ mấy lần như vậy, muốn cắn xuống rồi lại ngừng lại, giống như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.

Hai tay của hắn không rảnh rỗi mà chu du khắp người cô, đem áo ngủ vốn mỏng manh kéo mở, da thịt trắng nõn như bạch ngọc lộ ra. Bàn tay phác họa đường cong tuyệt mỹ của cơ thể mỹ nhân. Mái tóc dài của hắn đổ xuống, màu tóc đen càng làm nổi bật làn da tuyết trắng, một vài sợi tóc rục rịch trườn bò trên bụng và bắp chân cô.

Tiếu Mạn Sinh đến giờ cũng không thể chịu được nữa. Mặc dù bản thân cô không cảm thấy phản cảm với sự đụng chạm của người này nhưng dẫu sao có muốn lên giường cũng phải để cô nhìn rõ mặt của người này đã. Huống chi cô còn đang muốn làm sáng tỏ xem hắn có phải người đàn ông tại suối nước kia không.

Thuốc mê trong người đã tan gần hết. Tiếu Mạn Sinh cử động đầu ngón tay trước, đảm bảo bản thân đã có thể lấy lại được quyền điều khiển cơ thể. Lúc người kia ngẩng đầu lên, Tiếu Mạn Sinh mở bừng mắt.

Đù má.

Nam Khinh Vũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện