Đêm hôm đó, Tiếu Mạn Sinh vừa ngả người xuống giường, tỉnh dậy liền thấy bản thân đang nằm trong một vùng cỏ cây xanh ngát.

Trong lòng như có hàng ngàn câu đậu xanh rau má chạy lướt qua.

Cô chống tay ngồi dậy, nhìn mặt hồ yên ả bên cạnh, Tiếu Mạn Sinh dấy lên một loại nguy cơ.

Đằng sau có tiếng động sột soạt, cô theo bản năng vội vàng quay lại. Người kia tóc dài buông thả trên đất được hắn nâng trên tay, một tay rẽ lá cây đi đến. Lúc nhìn thấy Tiếu Mạn Sinh, ánh mắt hắn sáng lên. Khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo cười đến trăm hoa đua nở. Hắn nâng cao mái tóc dài của mình để không bị vướng víu, mau chóng đến gần cô.

- Ngươi... Ngươi đứng yên đấy!

Tiếu Mạn Sinh run rẩy lùi lại sau, chỉ tay vào người trước mặt, càng lùi sâu hơn đến khi đã chạm tay đến mép hồ.

- Ngươi đừng có làm bậy.

Người kia thấy bộ dạng đề phòng của Tiếu Mạn Sinh liền dừng bước. Hắn không vội vàng tiến lên nữa, buông tóc dài để rơi trên đất. Hàng mi dày cụp xuống, dường như trong đôi mắt còn đưa đẩy hơi nước mờ nhạt. Hắn đứng ở đấy, bộ dạng đáng thương giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Hắn lén liếc nhìn cô, mềm giọng gọi:

- Mạn Sinh...

Bộ dạng này so với cái người động dục lần trước quả thực khác nhau một trời một vực. Tiếu Mạn Sinh suýt nữa thì bị bộ dạng này đánh sập lòng phòng bị, cô nhéo nhéo cánh tay để bản thân tỉnh táo, không được để mỹ sắc quyến rũ.

Ánh mắt nam nhân càng dày đặc hơi nước, hắn lẩm bẩm:

- Chúng ta chỉ có vài canh giờ gặp gỡ, ngươi không thể cứ như vậy được.

Chẳng hiểu sao, Tiếu Mạn Sinh thấy tim run lên một cái, phòng tuyến tự vệ gì đó rầm rầm sụp đổ. Nhưng mà cô vẫn không cho nam nhân kia lại gần mình, đề phòng mà hỏi:

- Ngươi là ai? - Ta...- Nam nhân hít hít mũi:- Ta là Dịch Quân, là Liên Túy đây.

Tiếu Mạn Sinh mặc dù đã lường trước nhưng cũng không tránh được bất ngờ:

- Từ khi nào ngươi thành cái bộ dạng nam nữ bất phân thế này?!

Vừa than xong, Tiếu Mạn Sinh thiếu điều vả vào miệng mình. Cái miệng tiện này, chỉ biết nói lời vớ vẩn. Lâu ngày chưa bị hắn đập liền ngứa đòn sao. Vào lúc Tiếu Mạn Sinh tưởng người kia sẽ lại hóa chó cắn người, chỉ thấy, hai mắt hắn nhìn cô dần dần đỏ lên.

Đệch mợ...

Chỉ sang một thế giới khác thôi, không cần phải thay đổi thuộc tính thành loại hình búp bê nước vậy chứ.

- Ngươi... Chẳng lẽ không thích ta sao?

Nói xong, hắn lập tức nhào lên, ôm lấy Tiếu Mạn Sinh. Vấn đề là cô đang ngồi cạnh hồ nước, theo lực đẩy của hắn, hai người vinh hạnh lăn một vòng rơi vào trong làn nước lạnh giá.

Tiếu Mạn Sinh không đề phòng uống một ngụm nước hồ, quơ lung tung khắp nơi mới trồi lên được khỏi mắt nước. Cô vuốt nước trên mặt, vừa lúc bên cạnh có một bóng đen ngoi lên. Tiếu Mạn Sinh quay sang định mắng, sau đó, đập vào mắt là khuôn mặt tràn ngập dã tính của Dịch Quân.

Tiếu Mạn Sinh: "..."

Dường như là cách ngoi lên của cô không đúng rồi.

Dịch Quân liếc mắt nhìn cô. Nước từ tóc của hắn chảy xuống, lướt qua cái trán trơn bóng, sườn mặt góc cạnh, trượt qua hầu kết đang lên xuống, biến mất dưới lớp áo sơ mi khiến người ta có hàng vạn suy nghĩ không đúng đắn. Hắn từ trước đã là dạng tràn ngập cuồng dã và đầy tính xâm lược như vậy. Dù cho trước kia bày ra một vẻ ôn nhu thì đến cuối cùng vẫn không tách rời được bản tính vốn có. Hắn nhìn thấy cô, xoay người, đem cô áp lên cạnh hồ, một tay nâng cằm cô lên, dường như đang đánh giá điều gì.

Cuối cùng, hắn như từ kẽ răng bật thốt ra:

- Kỳ Tuyết, Nam Hà Triển...

Hắn chưa nói xong nhưng Tiếu Mạn Sinh đã thấy không quen cái tư thế hiện tại liền né sang một bên. Đá dưới đáy hồ bị nước mài mòn trớt nên trơn trượt, cô vừa né qua lại không ngờ bị vấp ngã, một lần nữa chìm xuống nước.

Tiếu Mạn Sinh lần này bình tĩnh hơn, nhanh chóng giữ vững trọng tâm để ngoi lên khỏi mặt nước. Tàn nhẫn là, lúc vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục của Liên Túy.

"Phụt" một ngụm nước hồ chưa kịp phun ra liền bay toàn bộ vào mặt Liên Túy.

Rõ ràng là cách ngoi lên của cô có vấn đề mà lại.

Ánh mắt Liên Túy sâu thẳm mà nhìn Tiếu Mạn Sinh, khiến cô có cảm tưởng như hắn đang đánh giá xem nên đem khúc xương nào trên người cô bẻ quách đi cho hả giận.

- Liên Túy...

Nụ cười của Tiếu Mạn Sinh so với khóc còn khó hơn.

Liên Túy bỗng thở dài, dùng nước hồ lau rửa lại mặt mình, lúc ngước lên đã là khuôn mặt nhu hòa của người nam nhân mới gặp.

Được xem diễn đổi mặt trực tiếp, Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Nam nhân kia vội vàng đỡ lấy cô, sau đó hoảng loạn mà kêu lên lời cuối mà Dịch Quân vừa nói dang dở:

- Kỳ Tuyết, Nam Hà Triển... Không thể tin.

***

:)) từ giờ đến lúc tui thi học kì xong các thím ngồi đoán xem ai là nam chính trong thế giới thứ ba đi.

Đoán đi để tui còn né đáp án đó ra mà viết.

Văn học kì trên 8đ bão 5 chương 👌

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện