Tiếu Mạn Sinh trải qua một cuộc sống quá dễ dàng, gần như đã quên mất tông môn.
Giang Trúc môn có hàng nghìn đệ tử, Triều Mạc Khanh người mà cô đang dùng tạm thân xác là hòn ngọc quý của tông chủ lại chọn cái nhiệm vụ mà ai nghe qua cũng sợ hết hồn. Chờ qua một thời gian, cô còn quên béng mất không thông báo chút tin tức nào trở về, vậy nên tông chủ Triều Mạc Tà cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, cho đệ tử khác đến trợ giúp cho con gái của mình.
Lúc Tiếu Mạn Sinh một mình đi dạo trong trấn, đến đầu trấn liền nhìn thấy thiếu niên mi thanh mục tú, khí chất bất phàm từ xa đang đến gần, cảm tưởng như nắng chiều sau lưng hắn phủ lên một vầng sáng màu vàng kim chói mắt. Áo trắng tung bay trong gió, kiếm bên hông va chạm phát ra tiếng leng keng vui tai như bản nhạc gõ vào lòng người. Ngũ quan hắn đẹp đẽ như được tỉ mỉ khắc họa, khóe môi cong cong làm ẩn hiện một bên má lúm đồng tiền.
Quả thực là...
Quả thực là khí chất mặt người dạ thú vạn người có một.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy chính là cái khí chất này, sao lại có thể thay đổi được, chẳng phải vừa nhìn qua liền thấy phảng phất bóng dáng của Liên Túy và Dịch Quân hay sao???
- Sư tỷ!- Thiếu niên vừa nhìn thấy Tiếu Mạn Sinh, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Hắn từ đi bộ chuyển thành chạy chậm đến gần Tiếu Mạn Sinh, lúc cô còn chưa kịp hỏi liền thân thiết nắm lấy cánh tay cô:
- Sư tỷ, mấy ngày nay tỷ phải cực khổ rồi, còn lại cứ giao cho đệ. Tỷ trông gầy đi rồi đó.
Không không, ta một chút cũng không thấy cực khổ, thậm chí hàng đêm còn ngủ say như chết còn có tâm tình để mơ mộng mộng xuân nữa cơ.
Nghĩ đến mộng xuân, Tiếu Mạn Sinh lại cảm thấy vùng bụng dưới nhói đau, vết thương nóng lên như thông báo về sự hiện diện của mình.
- Sư tỷ?- Mỹ thiếu niên chờ mãi không thấy Tiếu Mạn Sinh đáp lời, tò mò ghé sát vào mặt đối mặt với cô:- Sư tỷ, tỷ không thích Hạ Triển đến đây sao?
Vừa nghe thấy cái tên Hà Triển, Tiếu Mạn Sinh lập tức nhớ ra người này là ai.
Nam Hà Triển!
Trong một cuốn tiểu thuyết, nam chính nhất định phải là độc nhất vô nhị, nếu như có người cùng họ với hắn, vậy thì đây nhất định là anh em họ hàng tám đời với nam chính.
Nam Hà Triển chính là dạng con ông cháu cha như vậy. Nam Khinh Vũ là người mang dòng máu lai của yêu tộc và nhân loại, lại có cả của ma đạo, từ khi sinh ra đã đi theo lộ tuyến nghịch thiên. Nam Hà Triển lại khác, hắn có dòng máu yêu tộc, nhưng không có máu huyết của ma nhân để thức tỉnh, vậy nên vĩnh viễn chỉ là một tiểu đệ đi theo nam chính mà thôi. Sau này khi đã leo lên đỉnh cao nhân sinh, Nam Khinh Vũ đối với người tiểu đệ này vẫn rất trọng dụng.
Nam Hà Triển có đầy đủ cơ sở của một nam chính, chỉ là căn bản không có được cái thiên thời địa lợi để kích phát cái bàn tay vàng này mà thôi.
Tiếu Mạn Sinh vừa suy nghĩ vừa lén nhìn Nam Hà Triển. Nam Khinh Vũ bị cô hủy thi diệt tích rồi, không biết Nam Hà Triển có cơ may tìm ra được dòng máu yêu tộc trong người hay không. Nếu như vậy chẳng phải là xuất hiện một Nam Khinh Vũ thứ hai thế chỗ cho nam chính đã chết sao.
- Sư đệ, đi đường vất vả, về khách điếm rồi nói.
Tiếu Mạn Sinh nói xong quay người muốn dẫn trước lại không ngờ Nam Hà Triển bỗng cởi áo ngoài, khoác lên người cô. Hắn nói:
- Sư tỷ, núi Diễm Tuyết vẫn luôn luôn bao phủ bởi băng tuyết lạnh lẽo, nhiệt độ của Biên Hòa trấn cũng rất lạnh, tỷ mặc ít đồ như vậy cẩn thận không nhiễm phong hàn.
Đuôi mắt cong cong vui vẻ như đây là điều hiển nhiên, khiến Tiếu Mạn Sinh không thể nói lời khác.
Tiếu Mạn Sinh phản ứng đầu tiên là muốn từ chối trả lại áo cho hắn, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Mặc dù không chắc chắn nhưng Hà Nam Triển có thể là Liên Túy, vậy thì cứ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Quan hệ của Nam Hà Triển và Triều Mạc Khanh trong nguyên tác đã vô cùng thân thiết, đối với việc Nam Hà Triển biểu hiện quen thuộc như vậy, trong lòng không quen nhưng Tiếu Mạn Sinh vẫn tặc lưỡi chấp nhận.
Nhưng cô vẫn thích Nam Hà Triển hơn là ở bên Liên Túy. Ít nhất Nam Hà Triển dù có bộ dạng âm dương quái khí, khi mở miệng lại nói lời khiến người vui vẻ, không khiến người khác nghẹn họng không nói được lời nào.
Ánh mắt Nam Hà Triển chưa từng rời khỏi Tiếu Mạn Sinh, chăm chú nghe từng lời mà cô nói ra. Mỗi lời hắn đáp lại đều rất ôn hòa, thỉnh thoảng lại xen một câu nói đùa vu vơ làm giảm đi không khí ngượng ngùng của hai người.
Nhưng mà chẳng hiểu sao nói chuyện hòa bình như vậy Tiếu Mạn Sinh cứ cảm thấy không quen, sao hắn lại bỗng giống người như vậy.
Nam Hà Triển nhìn khung cảnh u ám của Biên Hòa trấn, mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt tràn đầy ý cười cũng tản đi. Hắn vô thức nắm lấy tay Tiếu Mạn Sinh, kéo lại gần mình đề phòng nhìn xung quanh. Một hành động bảo vệ trong vô thức như vậy lại xóa đi chút nghi ngờ của Tiếu Mạn Sinh. Người đã từng dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ cô, sau tất cả dù không có trí nhớ vẫn giữ được loại bản năng đó.
- Sư tỷ, nơi này quả thực quá âm trầm, tử khí nặng như vậy, không giống địa phương người có thể ở được.
- Ta cũng thấy vậy, chỉ là, mãi vẫn không điều tra được gì.
Tiếu Mạn Sinh vốn không có tâm điều tra, mỗi tối ngủ đến ngon lành, đương nhiên không biết cái gì. Nam Hà Triển nhìn Tiếu Mạn Sinh, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, bộ dạng bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều:
- Thôi, nhiệm vụ này cứ giao cho ta cũng được.
Hai người vậy mà đã đi đến khách điếm mà Tiếu Mạn Sinh vẫn đang ở. Trên tầng ba của khách điếm, căn phòng phủ kín băng tuyết. Bàn ghế, chăn rèm, toàn bộ đều đóng băng. Trên trần nhà rủ xuống từng khối thạch nhũ màu xanh trong suốt nhọn hoắt, đầu nhũ băng còn lóe lên tia sáng lạnh.
Kỳ Tuyết đứng bên cạnh cửa sổ, băng gần như phủ kín người nàng, biến nàng thành một tượng băng sinh động. Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới con đường vắng lặng, đôi mắt đen trầm như nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện