Gió tuyết càn quét qua cửa tiệm, đem toàn bộ người bên trong đắp thành người tuyết. Mấy hắc y nhân càng thảm hơn, hoàn toàn bị đông thành tượng băng.

Diễm Tuyết Quân vẫn nở nụ cười không hề có chút sát khí, nhẹ nhàng mân mê khăn tay, hướng chủ quán tạ lỗi:

- Khiến quán ngươi gặp khó dễ rồi, toàn bộ tiền sửa chữa đồ đạc hư hỏng cứ tính cho ta.

Nói xong, nàng đứng dậy, đi theo tiểu nhị lên phòng mà mình đã thuê, để lại sảnh dưới là một mảnh tuyết trắng, cùng với Tiếu Mạn Sinh vừa kịp ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà lạnh đến cả máu cũng muốn đông lại.

Mẹ ơi phụ nữ thật đáng sợ.

Tiếu Mạn Sinh vừa đi vừa nghỉ mất năm ngày mới đến được Biên Hòa trấn, cả một trấn lớn như vậy nhưng chỉ có khách điếm này mở cửa. Ai ngờ vừa ngồi chưa ấm chỗ đã gặp phải một trò khôi hài như vậy, cuối cùng bản thân cũng gặp tai bay vạ gió. Tiếu Mạn Sinh ôm hai tay run rẩy, rất không có hình tượng hắt xì một cái.

Diễm Tuyết Quân đi đến giữa cầu thang bỗng dừng lại. Nàng nghiêng đầu, nhìn thân hình gần như bị tuyết chôn vùi ở góc sảnh, bỗng đổi ý quay lại.

- Vị muội muội này, thực xin lỗi, không sao chứ? Diễm Tuyết Quân đưa ra một chiếc khăn tay cho Tiếu Mạn Sinh. Cô nhìn thoáng qua nó, thật sự không biết có nên nhận hay không. Cái khăn tay này chẳng phải nàng vừa dùng để lau bàn hay sao?!

Tiếu Mạn Sinh mặt lạnh:

- Ta không sao đâu, cảm ơn tỷ tỷ.

- Ngươi cũng ở cùng khách điếm này sao?

Tiếu Mạn Sinh thực sự, thực sự rất muốn chuyển sang khách điếm khác nhưng trong cả cái trấn này không còn một chỗ nào mở cửa cả. Sắc mặt cô đã không tốt càng khó coi hơn. Có lẽ là tính cách của nhân vật ảnh hưởng, vẻ mặt cô giống hệt Triều Mạc Khanh càng lạnh lùng hơn.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao?

- Chính là... Buổi tối ta lạ chỗ thường hay bị mất ngủ, không biết muội muội đây có thể cùng ta nói chuyện một chút hay không.

Diễm Tuyết Quân ơi là Diễm Tuyết Quân, ngươi vừa trước mặt ta mà giết mấy nam nhân so với mình còn cao lớn hơn đấy, nói ra lời này còn không sợ người khác cười cho sao. Tiếu Mạn Sinh suýt nữa vỗ tay hai tiếng khen hay. Chính là cô không biết tại sao Diễm Tuyết Quân lại muốn làm quen với mình. Tiếu Mạn Sinh chết mấy lần rồi, gan cũng lớn ra thêm, hiếu kì đối với Diễm Tuyết Quân tăng mạnh, cô gật đầu:

- Đều là nữ nhân, không cần khách sáo.

Thật muốn xem Diễm Tuyết Quân này có giống mô tả trong truyện là một mỹ nữ ôn nhu, nữ thần vĩnh viễn sống trong lòng nam chính hay không. Cô cũng không mấy phản cảm đối với Diễm Tuyết Quân, con người đều là động vật yêu bằng mắt, vẻ ngoài của nàng ta không thể gắn liền với bất cứ từ ngữ xấu xa nào cả. Nếu không phải Diễm Tuyết Quân bỗng dưng đến nói chuyện với cô thì cô cũng chẳng có chút nghi ngờ đề phòng nào.

Phòng ngủ của Tiếu Mạn Sinh ở tầng hai, Diễm Tuyết Quân từ khi được xác định thân phận liền được chuyển thẳng lên tầng ba. Theo như cô thấy chính là chủ nhân khách điếm sợ vị này lại bỗng dưng bị chọc tức cái gì, hạ tay một cái san bằng cả cái tiệm nhỏ của ông, lúc đấy có mà khóc hết nước mắt.

Diễm Tuyết Quân dù không mang sát khí nặng như Tu Mai Quân nhưng cũng là người của Ma giới. Người tu tiên và tu ma không cùng chí hướng không đội trời chung, cho dù bây giờ không ai nói thì cũng trở thành điều thâm căn cố đế trong lòng người rồi. Huống chi, chân núi Diễm Tuyết trước kia có ba trấn, Biên Hòa trấn, Thanh Hà trấn và Bắc Dã trấn, cuối cùng hai trấn kia cứ thưa người dần rồi biến mất hẳn, hiện tại Biên Hòa trấn cũng đang trong tình trạng người mất tích khắp nơi. Tiếu Mạn Sinh bốc được một nhiệm vụ sơ cấp là siêu độ linh hồn, lúc đó cô nhìn thấy một thẻ nhiệm vụ khác cũng cùng một địa phương, chính là nhiệm vụ tìm hiểu bí ẩn của việc mất tích này, được phân vào nhiệm vụ cấp cao mà không ai dám nhận.

Diễm Tuyết Quân không biết là không nghe thấy tin đồn này hay cố tình không quan tâm, trước sự diệt vong của hai trấn mà nàng vẫn bình chân như vại khiến người của Biên Hòa trấn cực kì tức giận. Ba trấn diệt hai sau đó nhất định sẽ đến bọn họ, không tự cứu lấy mình đi thì sao. Vậy nhưng đã có rất nhiều đạo sĩ, tán tiên, đệ tử tông môn đến, toàn bộ đều không tìm được kẻ bắt cóc người, số người thì càng ngày càng ít dần, xung quanh trấn bao phủ một loại tử khí âm trầm kinh khủng gần như trở thành một con dao cùn từng chút từng chút mài đi sợi dây gắn kết giữa con người và ham muốn sống còn.

Tối hôm nay, Tiếu Mạn Sinh vừa tắm rửa xong Diễm Tuyết Quân liền mời cô lên phòng, tự bản thân rót cho cô một ly rượu được hâm nóng.

- Uống thử xem, loại rượu này giúp làm ấm người.

Tiếu Mạn Sinh ngồi đối diện nàng, nâng chén rượu lên uống. Cô không cảm thấy khí tức nguy hiểm trên chén rượu, chắc chắn nó không có độc.

- Biên Hòa trấn đang có chuyện, tỷ biết chứ?- Tiếu Mạn Sinh không quên hỏi thăm thu thập kiến thức.

- Ta biết, cũng là vì chuyện này mà đến...

Nàng chưa nói hết câu, đầu óc Tiếu Mạn Sinh choáng váng. Cô trợn tròn mắt nhìn Diễm Tuyết Quân ngồi đối diện, ý thức bắt đầu tan rã. Trước khi hoàn toàn ngã xuống, Tiếu Mạn Sinh khó khăn phun ra một câu:

- Mẹ nó!

Bị hạ thuốc rồi.

Diễm Tuyết Quân lẳng lặng kéo lấy ống tay áo, phủi đi chút bụi phấn trắng dính trên đầu ngón tay, nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện