Tiếu Mạn Sinh nhìn Dương gia chủ và Dương phu nhân đang ngồi trên ghế, lạnh nhạt quay mặt đi. Không khí vui vẻ của một nhà ba người chẳng chút dính dáng gì đến cô. Thành tích của Dương Viễn ở khoa chiến đấu là top 1, điều này khiến cho bất cứ ai trong Dương gia cũng vui vẻ, càng xác định Dương Viễn chính là gia chủ đời kế tiếp.

Dương gia chủ cùng Dương Viễn nói chuyện nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra Tiếu Mạn Sinh bị bỏ quên ở bên cạnh, qua loa hỏi về việc học hành của cô, Tiếu Mạn Sinh dùng bộ dạng giống y hệt ông đáp lại. Cô mới không muốn chơi trò gia đình đâu. Dương gia chủ chốt lại bằng một câu:

- Ngươi không học hành thành tài, ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ra ngoài không làm xấu mắt Dương gia là được rồi.

Vẻ mặt Tiếu Mạn Sinh như thể nhìn thấy bệnh thần kinh, cô quay sang nhìn Dương Viễn tỏ vẻ, ta vừa nãy không nói gì sai chứ? Top 2 khoa chỉ huy là học hành không thành tài, là do kì vọng của các ngươi quá cao hay ta vừa nói nhầm? Dương Viễn đặt tay lên đầu Tiếu Mạn Sinh ngăn cho cô rục rịch, hắn chỉ nghiêm túc thẳng lưng nhìn Dương gia chủ, chờ xem ông còn muốn nói gì nữa. Tiếu Mạn Sinh nguôi nguôi một chút, học theo Dương Viễn ngồi nghe chăm chú. Đúng lúc này Dương phu nhân lại đá xéo một câu:

- Tưởng vào được khoa chỉ huy liền có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng chắc.

Xéo xắt đấy bà cô. Tiếu Mạn Sinh ngoáy ngoáy tai, lựa chọn không thèm quan tâm. Ở trong Dương gia nếu không học được cách giả như không nghe mấy lời chói tai thì chắc cô đã tức chết rồi.

- Mẹ!- Dương Viễn cau mày.

Một tiếng quát này, không chỉ chặn họng Dương phu nhân mà còn khiến Tiếu Mạn Sinh ngạc nhiên. Trước kia cô cũng không ngu ngốc, không phải không thấy Dương Viễn đối xử tốt với mình, mặc dù có vài hành động biến thái đến cô cũng không dám nhìn thẳng nhưng khi hắn muốn giúp đỡ cô cũng không bao giờ đối chọi với cha mẹ mình. Có lẽ là trường học cũng mài dũa hắn thêm một chút khí thế nữa, để đứa con ngoan trước kia cũng biến mất tăm. Nhưng Tiếu Mạn Sinh chẳng lấy làm vui vẻ hay cảm động gì, em trai, em không nghĩ một chút, Dương gia chủ, Dương phu nhân thấy ngươi ra mặt vì ta sẽ bày ra bộ dạng gì.

Quả thực, trước khi lên phòng, Dương gia chủ âm dương quái khí nói:

- Dương Viễn, ngươi nên nhớ ngươi là gia chủ kế nhiệm của Dương gia.

Tiếu Mạn Sinh hai mắt cá chết lờ đờ, trong lòng thầm thêm một câu bổ sung thay ông: Đừng có mà bảo vệ cho phế vật bị vứt bỏ.

Dương Viễn khựng lại một chút, dùng đuôi mắt liếc nhìn hay bậc phụ huynh đang ngồi trên ghế sofa, thẳng thừng kéo Tiếu Mạn Sinh về phía mình, dùng hành động thay lời nói.

Nếu như có thể được phiên dịch thay cho Dương Viễn, Tiếu Mạn Sinh sẽ nói hành động của hắn ý là:

__ __ Cút mẹ đi chứ cái chức gia chủ chó má.

Tiếu Mạn Sinh cảm giác chỉ mới nửa buổi chiều mà như bị rút hết sức lực, so với chạy mười vòng quanh sân trường còn lao lực hơn. Không những thân mệt mà tâm cũng mệt, chẳng lẽ lại giết quách đi cho rảnh nợ. Cô đóng cửa phòng riêng lại, đảm bảo không có người nghe lén liền gọi điện cho Yến Luân. Người kia bắt điện thoại cũng rất nhanh. Yến Luân vì giấu đi đồng tử kép mà ngay cả khi về nhà cũng phải đeo kính râm, mà cô không có kí ức của Yến Dục vậy nên đều cực kì cẩn thận. Vừa kết nối điện thoại, Yến Luân đã phán:

- Đám người nhà này chó má thật, chẳng lẽ lại giết quách đi.

Tiếu Mạn Sinh: "..." Táo bạo đấy chị gái.

- Ngươi hôm nay về nhà thế nào?- Yến Luân tùy ý hỏi.

- Người tương lai đều có vấn đề về não hết à?

Tiếu Mạn Sinh nhào lên giường ôm chăn lăn lộn một vòng. Trước kia không có người để kể khổ, hiện tại có Yến Luân, cô cũng không ngại, dù sao hai người đều ngồi trên cùng một chiếc thuyền cô không sợ Yến Luân bỗng dưng làm phản.

- Ngươi không biết đâu, đám người Yến gia đều tưởng Yến Dục đã chết rồi, mẹ nó, một đứa con riêng mà dám dùng đồ của ta, tiêu tiền của ta. Trên đời này quả thực tìm không được loại người mặt dày như thế nữa. Ta về nhà lên phòng còn phát hiện nó đang kéo theo tình nhân, ân ân ái ái trên giường của ta, còn muốn ta ngủ ngon nữa không.- Yến Luân khoa trương kể lể.

Vừa nằm lên giường, Tiếu Mạn Sinh đã buồn ngủ đến hai mắt híp thành một đường thẳng nhưng cô vẫn lầm bầm hỏi lại:

- Rồi ngươi làm gì đứa con riêng ấy rồi.

Cô còn không hiểu tính Yến Luân nữa sao.

- Ta ném đôi cẩu nam nữ đó qua cửa sổ rồi. Mẹ nó, bẩn cả mắt, đôi mắt chó hợp kim titan của ta muốn mù luôn rồi.

Tiếu Mạn Sinh rầm rì ừ hử vài tiếng, kết cục nằm trong dự đoán rồi, cô không lấy làm bất ngờ... Khoan đã!

Tiếu Mạn Sinh đang chuẩn bị ngủ bỗng bật dậy.

- Phòng ngủ của ngươi ở tầng mấy?

- Tầng 5 a. Sao vậy?

Tiếu Mạn Sinh đỡ trán nằm lại giường, cảm thấy đầu bắt đầu đau. Ta không sao, đôi cẩu nam nữ kia thì có sao đó.

Bài học rút ra, các bậc cha mẹ nên xây phòng ngủ cho con ở tầng một mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện