Diêu Man không hiểu sao bản thân có những hành động như thế. Thời điểm thấy đồng đội muốn đẩy bé gái kia, đáng lẽ ra cô phải ngăn lại. Chỉ là trong lòng bỗng dâng lên cảm giác, người này đáng lẽ phải chết, không nên xuất hiện xung quanh cô. Cái thứ cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, gần như xâm chiếm toàn bộ trí não cô. Mà Diêu Man từ trước đã không ưng lắm Tiếu Mạn Sinh, mỗi lần cô muốn cùng Dịch Quân nói chuyện đều bị cô bé này chen ngang, dù là ai cũng không nhịn được, huống chi con người Diêu Man từ trước đến nay luôn đứng trên người khác. Một mạng người cỏn con như vậy, nếu như chết đi có lợi cho cô, cô sẽ không nghĩ đến chuyện đưa tay cứu giúp. Thậm chí, nếu như bé gái đó tránh được một kiếp này, cô cũng không để nó toàn mạng đến được căn cứ. Nhưng ánh mắt sau cùng của bé gái khiến cho cô luôn lo lắng không thôi. Mặc dù bản thân tự thôi miên rằng nó đã chết, một người yếu ớt ngã vào đàn tang thi thì không còn một đường sống nào nữa rồi, trong lòng vẫn không cân bằng lại được.
Quả thực, trực giác của nữ chính luôn luôn vô cùng tốt. Tiếu Mạn Sinh trân trọng mạng sống của bản thân biết bao, chết đi một lần, cô được ban thêm một cơ hội sống sót, so với tất cả mọi thứ, mạng của cô vẫn quan trọng nhất. Lúc ngã xuống đó, Tiếu Mạn Sinh là thực sự tức giận rồi. Cô không thèm giả trang cái gì nữa, tinh thần lực như sóng cuồn cuộn trào dâng, bao trùm lấy khắp xung quanh, tang thi còn chưa kịp động vào vạt áo của cô đã bị dọa cho kinh hãi, lui xa năm mét. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đầu có chút đau, hậu quả của việc sử dụng tinh thần lực quá đà. Bất quá cô mặc kệ, dùng tinh thần lực chỉ huy tang thi ngừng đuổi theo chiếc xe phía trước, khóe môi cô dâng lên nụ cười quỷ dị. Hiện tại nếu trực tiếp dùng tang thi triều bao phủ chiếc xe đó, giết cả nam nữ chính và tên chết tiệt vừa đẩy cô, như vậy là có thể thoải mái mà sống hết quãng đời còn lại rồi nhưng lại quá dễ dãi cho bọn họ. Từng người trong đó, thời gian còn dài, xem sau này gặp lại cô có chơi chết bọn họ không. Mong rằng họ, nhất là tên chết tiệt dị năng hỏa hệ đẩy cô kia, giữ được mạng chó của mình đợi cô về.
***
Căn cứ Bạch Hổ và Thanh Long liên minh với nhau, cùng nhau chống lại tang thi triều. Dịch thiếu tướng_Dịch Quân đứng đầu căn cứ Thanh Long cùng với nữ vương của căn cứ Bạch Hổ_Diêu Man mập mờ mờ ám đã được nửa năm, người hai bên căn cứ cũng đã coi nhau như người một nhà, chỉ chờ hai người chính thức thông báo qua lại nữa thôi.
Diêu Man nghe thấy đồng đội đi cùng không ngừng treo tên Dịch Quân bên miệng, hơi nhíu mày tỏ vẻ không vui nhưng mà người ta nói cũng là đang kể về sự tình ám muội của cô và Dịch Quân, Diêu Mạn trong lòng không giấu nổi chút hãnh diện. Người đó là ai chứ, Dịch thiếu tướng trẻ tuổi, muốn mĩ mạo có mĩ mạo, muốn tài trí có tài trí, giữa nơi mạt thế này tìm đâu ra người đàn ông vẹn toàn như thế chứ. Mặc dù cô đã lên giường với nhiều người đàn ông lại chưa từng tìm thấy một chút khoái cảm thỏa mãn nào trên người bọn họ, vậy mà Dịch Quân chỉ nhìn qua cô một giây, trong người cô lại nóng hừng hực, người đàn ông này đúng là xuân dược đối với cô.
- Dịch thiếu tướng thật có mắt nhìn người, chị Diêu vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ như vậy, đứng cạnh Dịch thiếu tướng vừa vặn tạo thành một đôi kim đồng ngọc nữ mà. Dịch thiếu tướng bề ngoài lạnh lùng như vậy, thật không ngờ lại là một kẻ si tình, còn đồng ý kí liên minh với căn cứ Bạch Hổ vì chị Diêu nữa.
Khuôn mặt Diêu Man nghe thấy nửa câu đầu còn không có gì, đến nữa câu sau liền hoàn toàn sầm lại. Người đồng đội kia vuốt mông ngựa* không thành lại vuốt nhầm đùi ngựa rồi.
(*vuốt mông ngựa: Nịnh hót.)
Bản kí kết liên minh giữa hai căn cứ đó người trong cuộc đều biết hoàn toàn không có một phân quan hệ nào tới cô. Yêu cầu Dịch Quân đặt ra để được liên minh chính là một tên dị năng hỏa hệ đi theo cô lúc bấy giờ. Cô biết ẩn ý sau yêu cầu của hắn, cũng biết chỉ cần đưa người cho hắn, chắc chắn người kia sẽ không còn toàn mạng. Nhưng mà cuối cùng cô vẫn đồng ý, chỉ là một dị năng giả nho nhỏ, vì lợi ích của căn cứ cô cũng không ngại hi sinh một người, dù cho có là đồng đội vào sinh ra tử.
Đúng như cô dự đoán, ngay khi người vừa đi về phía Dịch Quân, nụ cười của hắn chẳng hề suy giảm, thẳng thừng dùng tay không xé đứt tứ cho của dị năng giả kia. Là tay không, không có bất cứ vũ khí nào, đau đớn khi thịt xương từ từ lìa khỏi thân thể, đau đớn như vậy mà Dịch Quân lại thưởng thức giống như đang thấy một bức họa tuyệt mĩ. Đến khi hỏa hệ dị năng giả bị gọt thành nhân côn, Dịch Quân vẫn chưa có ý định buông tha, hắn kéo lê người kia ra khỏi căn cứ, bên ngoài là tang thi lờ đờ đi xung quanh, thả người kia ở dưới đất, Dịch Quân trèo lên trên một chiếc cây gần đó, ngẩn người ngồi nhìn tang thi lũ lượt kéo đến, không ngừng nhấn chìm bóng dáng dị năng giả, cắn nuốt tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng còn sót lại. Vậy nhưng, ánh mắt Dịch Quân dù đặt tại nơi máu thịt bầy nhầy kia, tâm hồn đã lơ lửng tại đâu, còn sót lại nơi đáy mắt là một chút hoài niệm, mơ hồ cùng đau lòng. Người còn kẻ mắt, buồn thương xuân thu.
Hắn khẽ thở dài, từ trên cây nhảy xuống đất, không có chủ đích đi về một hướng, tang thi xung quanh giống như có cảm xúc suy nghĩ, e sợ lùi bước nhường lối cho hắn.
***
Tiếu Mạn Sinh cuộc sống trôi qua phong phú hơn cô tưởng nhiều. Hàng ngày việc bận nhất là trau dồi tinh thần lực, sau đó tìm mấy người đi tổ đội tìm vật tư. Căn cứ Bàng Trạch là căn cứ không đông đúc như tứ đại căn cứ, thắng ở chỗ người ở đây sức lực lớn, có nhiều dị năng giả hơn, qua vài đợt thi triều vẫn hiên ngang đứng vững chiếm đóng một khoảng đất trời. Sở dĩ Tiếu Mạn Sinh chọn nó tại vì cô không còn hướng đến con đường sinh hoạt bình thản qua ngày nữa, cô muốn chính là không ngừng vươn lên. Bàng Trạch dị năng giả nhiều, tranh đoạt là không thể thiếu, không thể bỏ qua đại boss toàn năng của căn cứ, chuyên xử lí việc lớn như tang thi triều đến việc nhỏ như bà A ngoại tình với ông B. Đại boss Bàng Trạch kiêm người lên giường đầu tiên với nữ chính kiêm nhân vật phản diện được đánh giá mắc chứng tâm thần phân liệt cấp độ cao của truyện_ Kim Ưu.
Kim Ưu xuất hiện trong tác phẩm quả thực là một nét chấm phá. Chấm một cái là có thể phá luôn cả cuộc đời nữ chính. Hắn lần đầu tiên gặp nữ chính, ngay đêm hai người đã ư ư a a, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một nhân cách của hắn gây lên, con người thật của hắn lại là người không màng sắc dục. Sau đó, đất diễn của hắn quả thực nhiều vô cùng, diễn viên phụ nào có nhiều nhiều thoại, hắn nhất định phải nhảy vào đóng. Ngày hôm trước có thể thấy hắn là đại boss của Bàng Trạch, ngủ một giấc dậy có lẽ hắn đã nhảy qua làm nam sủng cho một tên cậu ấm nào đó. Vậy cho nên, mới tối Kim Ưu và Diêu Man đang tình ái triền miên không dứt, đùng một cái ngày hôm sau một nhân cách của hắn lại nhàm chán chế ra bệnh độc tang thi biến dị, hại nữ chính thêm n lần khổ cực nữa. Mà đến cuối truyện có một đoạn khiến cho hảo cảm của Tiếu Mạn Sinh dành cho Kim Ưu càng thêm cuồng nhiệt. Lúc đó, hậu cung của nữ chính đã không ba nghìn thì cũng gần trăm, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Kim Ưu hỏi:
"Ngươi dù có hủy hoại cả thế giới này cũng đã có ta gánh vác, chỉ cần ở bên cạnh ta, tuyệt đối không có ai dám làm hại ngươi. Ngươi thích thứ gì, ta sẽ tìm đến cho ngươi, tất cả đều có thể." Buồn nôn muốn chết đi được.
Nhân cách kia của Kim Ưu vận một bộ đồ bác sĩ màu trắng tinh khiết, khuôn mặt trắng trẻo không biểu tình nhìn Diêu Man ba giây, sau đó, thẳng thừng vớ lấy lọ formanlin* ngay bên cạnh, hất về phía nữ chính. Thẳng thừng biết bao, lạnh lùng biết bao, quả thực là khiến người ta muốn quỳ lạy mà.
(*formanlin: Hóa chất dùng để bảo quản xác chết.)
- Ta thích nhất chính là ngắm mẫu vật hoàn chỉnh được ngâm trong bể formanli, ngươi muốn làm không? Nữ chính bị K.O lập tức.