Ở đế quốc tinh tế có một trò cười thế này. Con gái lớn của Dương gia Dương Thuần sau khi ngã bệnh nặng, tỉnh dậy bộ dạng so với trước kia đều nhu nhược hơn, ai đánh ai mắng cũng không dám có thái độ. Thậm chí cả ngày đều lẩm bẩm niệm kinh Phật. Người khác không biết Phật là ai, đi điều tra mới rõ, Phật là một tín ngưỡng có từ thời cổ đại, thời điểm đó đạo Phật được rất nhiều người thờ tín, lấy việc làm điều thiện là cốt, tôn thờ hòa bình. Đối với thời đại ngàn năm sau lấy cường giả vi tôn, mấy thứ như vậy đều bị quy vào nhu nhược. Không ngờ lại có thể dấy lên một trào lưu trong xã hội. Khi hai người châm chọc nhau một hồi, câu chốt thể nào cũng phải mỉa mai hỏi:
- Ngươi theo đạo Phật à? Tiếu Mạn Sinh biết được tin này lúc đang tỉa hoa tại vườn nhà Dương gia, trên cổ vẫn đeo vòng kim loại màu đen lạnh lẽo kia, móc nối với xích sắt, một đầu xích nằm trong tay Dương Viễn. Hắn nằm vắt vẻo trên tường bao bên cạnh, một tay gác sau gáy khép hờ mắt phơi nắng. Cô chỉ cười nhạt, một đường kéo xẹt qua cắt rơi mất một đóa hoa hồng đang vào lúc nở rộ nhất, ánh mắt không tỏ rõ vui buồn.
Dương Viễn như cảm ứng được, đúng lúc lên tiếng hỏi:
- Khó chịu?
Tiếu Mạn Sinh lắc đầu:
- Người không hiểu không có tội.
Cái vẻ mặt phổ độ chúng sinh này của Tiếu Mạn Sinh khiến cho Dương Viễn thoáng cái rùng mình, da gà da vịt đều nổi lên. Hắn quên mất bản thân vẫn đang nắm lấy một đầu xích sắt, chỉ cảm thấy thứ cầm trong tay nằng nặng liền kéo giật một cái. Tiếu Mạn Sinh đang vân vê chuỗi Phật châu do bản thân tự làm, lẩm bẩm niệm kinh, cổ bỗng bị giật mạnh một cái ngã nhào về phía trước.
Đờ phắc, chú em, mày chắc chắn không phải là cố tình chứ?
Tiếu Mạn Sinh mặt lạnh chống tay ngồi dậy, một tay vẫn đang vân vê hạt châu nhưng Dương Viễn rõ ràng cảm nhận được tốc độ cô lăn hạt châu càng nhanh hơn. Đối diện với ánh mắt tối đen như mực của Tiếu Mạn Sinh, Dương Viễn chưa bao giờ có cảm giác áp lực như vậy. Người chị gái vốn nghĩ là yếu ớt, tại sao lúc im lặng lại đem đến cảm giác như tử khí vờn quanh thế.
Tiếu Mạn Sinh mở miêng, nhẹ hẫng nói một câu không rõ nghĩa:
- Ngươi là em trai ta.
Dương Viễn rùng mình. Hắn cảm thấy, ý nghĩa câu nói đó không phải là: Ngươi là em trai ta, không nên làm như thế. Mà phải là: Ngươi là em trai ta, nếu không ta đã đem treo cổ ngươi lên cành cây sau đó dùng roi gai quất chết ngươi rồi!
Sợ hết hồn, chẳng phải là chị theo đạo Phật à?
***
Mấy năm sống tại Dương gia, Tiếu Mạn Sinh mới hiểu bản thân mình thì ra lại tràn ngập lòng từ bi. Số lần nhẫn nhịn so với cả thế giới cũ của cô và thời ở mạt thế đều lớn hơn. Thỉnh thoảng Dương gia chủ có việc không vui trở về nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô đều ngứa mắt, không đánh cho hai cái đã là may mắn. Dương phu nhân trong mắt hiện giờ đều là con trai cưng Dương Viễn, Dương Thuần so với con người hầu còn chẳng đáng bà bận tâm hơn. Dương Viễn thì đỡ hơn, ít ra hắn không coi cô như vô hình, chỉ là sở thích lớn nhất của hắn chính là lấy hành hạ cô làm thú vui. Tiếu Mạn Sinh trong tối nhiều lần ám chỉ hắn thu tay lại đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn bản thân cô, vậy mà tên nhóc không có tâm nhãn đó vẫn tiếp tục thích làm gì thì làm, càng đùa càng lớn gan. Đến một lần, hắn từ đằng sau đem cô dìm xuống hồ, thậm chí còn không cho cô chút không khí để hít thở, lần này Tiếu Mạn Sinh muốn nhịn cũng không nhịn được, một vả đem hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ. Dù cho chị đây thân thể có kém một tí, hơi tí là lại học máu, nhưng mà chị đây không phải là búp bê sứ.
Đổi lại trận đánh này xong, Tiếu Mạn Sinh lại được hưởng một cái bạt tay không chút nể tình của Dương phu nhân, khí lực của cô lúc này đã hết, bị tát một cái liền ngã xuống, hộc ra một ngụm máu, thành công ngất đi. Lúc này mà còn không ngất nữa là muốn đợi bà già kia làm cho tức chết sao. Tiếu Mạn Sinh đem thân thể này đi đánh nhau chính là đánh địch mười phần tổn hại mình đến tám. Dương Viễn bị cô đánh đau thì đau thật những tố chất thân thể hắn tốt, hai, ba ngày lại sinh long hoạt hổ, Tiếu Mạn Sinh cả người đều đau nhức, nắm đấm dùng để đánh Dương Viễn có cảm giác như từng khớp xương bị rời ra, thâm tím cả lên nhìn cực kì bắt mắt. Tiếu Mạn Sinh sớm đã không còn mong đợi gì căn nhà này nữa, vốn không hy vọng nên càng không thất vọng. Cô chờ, chỉ cần thêm một năm nữa. Khi cô vừa tròn 16 tuổi. Lúc đó học viện sẽ bắt đầu tuyển học viên. Chỉ cần cô đăng kí tham gia, lọt được vào danh sách trúng tuyển, lúc đó cô liền có thể rời khỏi bốn bức tường tại Dương gia này. Trời đất bao la, mặc sức bay nhảy. Bắt đầu từ năm mười tuổi, suốt sau năm qua cô đều vì điều này mà nhẫn nhịn, cũng vì nó mà không ngừng ôn luyện sách vở. Chỉ cần nghĩ đến thời điểm rời khỏi nơi đây, Tiếu Mạn Sinh liền có thể nhịn, nếu không cô sớm đã bị bức điên rồi.
***
- Năm nay chỉ có em ngươi nhập học thôi, ngươi ở nhà!
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy cả người đều lạnh ngắt, đứng cũng không vững phải vịn lên thành ghế. Dương gia chủ như thể không phát hiện ra biểu hiện lạ của cô, vẫn tiếp tục nói:
- Học viện Kim Lạc đứng đầu đế quốc không phải nơi người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Thân thể ngươi vốn đã yếu ớt như vậy, muốn đạt được thành tích gì lớn cũng là không có khả năng, chi bằng để gia tộc dồn hết tài lực bồi dưỡng cho em trai ngươi.
Tiếu Mạn Sinh run run khóe môi. Nếu như không rời được khỏi đây thì cô ẩn nhẫn như vậy làm gì, chi bằng giết sạch bọn họ đi từ lâu còn hơn.
- Nếu như ta không cần sự giúp đỡ của gia tộc.
Tiếu Mạn Sinh lần đầu tiên dám lên tiếng chống đối lại trước mặt Dương gia chủ. Trước kia là cô không muốn phiền phức, hiện tại lại liên quan trực tiếp đến tương lai, cô không thể không nói.
- Ngươi nghĩ học viện chỉ đơn giản giống như là nơi vui chơi của ngươi à? Không có gia tộc chống đỡ, ngươi đến đó với cái thân xác ốm yếu này không bị gặm sạch đến xương cũng chẳng còn mới là chuyện lạ.- Dương gia chủ không mấy tin tưởng.
- Ta chỉ cần một tờ đăng kí thi vào học viện, còn lại ta sẽ không phiền phức bất cứ ai.
Trước khi công dân đủ 18 tuổi đều có một khoản trợ cấp học và sinh hoạt vừa đủ của chính phủ, Tiếu Mạn Sinh không mấy lo lắng.
- Đứa con gái thiển cận. Đã cho ngươi ở nhà là lo nghĩ cho ngươi, vậy mà ngươi còn không biết điều, còn nhất quyết đòi đến học viện làm vướng bận sự nghiệp của em trai ngươi. Đồ độc ác!- Dương phu nhân nhìn thấy Dương gia chủ đã bắt đầu dao động, lo lắng không yên, nhỡ đâu ông đồng ý, bà sợ rằng một thời gian sau Dương Thuần ở trường sẽ làm xấu mặt Dương Viễn.
Tiếu Mạn Sinh nhếch môi, ngưng vân vê tràng hạt, cô đứng dậy, giơ ba ngón tay chỉ lên trời, dõng dạc nói:
- Ta, Dương Thuần, thề trước mặt Thần của Tân thế giới, sau khi gửi đơn đăng kí dự thi vào trường Kim Lạc, tuyệt không làm phiền đến em trai song sinh Dương Viễn, cũng không làm xấu mặt Dương gia, toàn bộ rắc rối bên ngoài đều do ta tự mình gánh chịu hậu quả. Nếu ta trái với lời thề sẽ bị thiên đao vạn quả, vĩnh viễn bị Thần đem nhốt tại nơi tối tăm đáng sợ nhất.
Thần của Tân thế giới chính là người đã sáng lập nên thế giới này, đã quả quyết đưa ra quyết định đưa con người ra ngoài vũ trụ. Thề trước mặt Thần chính là lời thề vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Dương gia hiện tại vẫn chưa hề biết, rất nhiều năm sau, mọi người đều xuýt xoa than trách Dương gia giữ một hòn ngọc quý lại không biết cách mài dũa, để ánh sáng của nó bị lu mờ. Mà người vốn được định sẵn bị vứt bỏ lại một lần bò lên từ dưới tầng áp chót, chưa bao giờ từ bỏ, chỉ nhẫn nhục chờ đợi leo lên đạp bọn họ xuống đáy vực.