Edit+beta: Linhlady

Chính là điểm chết người còn ở phía sau! Bên trong nhà ăn mỗi tầng điều hòa đều bị chỉnh hạ nhiệt độ.

"Hô hô hô......"

Quạt thật lớn chuyển động hướng tới bên trong nhà ăn điên cuồng chuyển vận khí lạnh.

"Tháp tháp tháp......"

Một đám người Mộ Dung Vân bị đông lạnh đến cả người hàm răng run lên phát ra rõ ràng tiếng vang.

"Mẹ nó, đông chết!"

"Chạy mau! Lại ở chỗ này kiểu gì cũng bị đông chết."

"Nếu là làm chúng ta biết ai làm nhất định phải chết."

......

Vài nữ sinh nói ra mấy câu sau đó nhanh chóng đi khỏi nhà ăn.

Tô Linh Nhi nhìn thân ảnh Đỗ Hiểu Phượng, khóe miệng lộ ra một cái tươi cười.

Cô còn đang nghĩ làm như thế nào đem Đỗ Hiểu Phượng đuổi đi, người này thế nhưng khen ngược cư nhiên chủ động đem đầu tới tặng.

Đắc tội một đám người Mộ Dung Vân, Đỗ Hiểu Phượng cũng đừng tưởng ở trường Thiên Lam này có ngày lành.

"Bị lạnh đến choáng váng rồi sao! Bị người khi dễ thành như vậy còn cười!"

Từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm quen thuộc, cả người Tô Linh Nhi nháy mắt cứng đờ.

Đỗ Hạo gọi người towdi xe riêng của mình lấy một cái áo khoác, khoác lên người Tô Linh Nhi.

"Như Như, em mang theo Linh Nhi đi vào trong phòng thay đồ đi, đừng để bị cảm, anh còn có chút việc đi trước."

Trước khi đi, Đỗ Hạo nhìn đầu nhỏ của Tô Linh Nhi ướt dầm dề đột nhiên cảm thấy rất hấp dẫn, thần không biết quỷ không hay vươn tay ở cái đầu nhỏ kia hung hăng xoa xoa.

"Nhớ kỹ, lần sau có người lại khi dễ em liền báo tên của anh."

......

Nhà ăn của trường Thiên Lam này là do cha của Hứa Như Như quyên góp.

Tự nhiên Hứa Như Như có đặc quyền mà người khác không có.

Tỷ như có một căn phòng đặc biệt để ăn cơm.

Nhìn quần áo Đỗ Hạo đặt ở trên sô pha, Tô Linh Nhi không khỏi cười ra tiếng.

Xem ra lúc trước mình khóc một hồi vẫn có hiệu quả rõ ràng.

Nói cách khác Đỗ Hạo cũng sẽ không gọi người bên cạnh đi lấy quần áo, lại còn vì giúp cô báo thù làm hoa hậu giảng đường ở trước mặt nhiều người như vậy biến thành trò cười.

Tuy rằng hiểu lầm giữa hai người không thể lập tức cởi bỏ, nhưng hiện tại ít nhất có tiến triển.

"Hừ, Hạo ca ca chỉ khoác cho cậu một cái áo thôi, nhìn xem cậu cao hứng như vậy."

Hứa Như Như một bên trêu ghẹo, một bên ném cho Tô Linh Nhi một cái khăn lông mới tinh, thuận tiện đem Mê Hương Quả lấy ra đặt ở trên bàn.

"Tớ mới không có đâu."

Tô Linh Nhi khẩu thị tâm phi nói: "Tớ rõ ràng là nhìn thấy Mê Hương Quả mới cười."

"Xùy, khẩu nhị tâm phi!"

Hứa Như Như nhìn khóe miệng Tô Linh Nhi kia hủy thiên diệt địa, cả người thê thảm như vậy còn cười được, lại còn cười vô cùng hạnh phúc, đúng là ngược cẩu độc thân mà, không khỏi ai thán thở dài một hơi, khi nào cô nàng mới có thể như vậy.

"Như Như, cậu làm sao vậy? Thở dài cái gì a!"

Nghe thấy Tô Linh Nhi nói khuôn mặt nhỏ của Hứa Như Như chợt biến hồng.

Vội vàng cầm lấy một quả Mê Hương Quả bỏ vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Tớ cũng chỉ là nhìn đến Mê Hương Quả mới cười."

Bên kia, mấy người từ nhà ăn chạy ra vội vàng thay quần áo mở máy sưởi ra.

"Đỗ Hiểu Phượng đâu!"

Một người nữ sinh tìm nửa ngày đều không có nhìn đến thân ảnh Đỗ Hiểu Phượng.

"Hừ, nhanh như vậy đã chạy, xem ra là thật sự có tật giật mình."

"Dám cùng hoa hậu giảng đường chúng ta đoạt bạn trai, khiến cho cô ta ăn không hết gói đem đi!"

......

Vì duy trì thân phận hoa hậu giảng đường của mình, từ lúc bắt đầu Mộ Dung Vân không lộ diện nói chuyện.

Dù sao những gì cô ta nghĩ muốn nói đều sẽ có người thay cô ta nói ra.

Việc cô ta cần làm chính là đứng ở nơi đó!

Để mọi người ca ngợi tán dương cô ta.

Nhưng trong lòng vẫn luôn đem người khác trở thành con dao cho mình sử dụng, thế nhưng hôm nay cũng bị người ta biến trở thành con khỉ chơi.

Mộ Dung Vân tưởng tượng đến cảnh vừa rồi các cô chạy đi tìm Lưu Linh Nhi tính sổ, Đỗ Hiểu Phượng núp ở phía sau vẻ mặt không biết đã cười nhạo cô ta như thế nào rồi, nghĩ thôi đã khiến cô ta hận đến nghiến răng.

Tốt cho một cái Đỗ Hiểu Phượng! Chờ xem!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện