Edit+beta: Linhlady
"Thanh Thanh, em làm sao vậy?"
Từ Hạo rống lớn nói.
Vội vàng bế Tô Linh Nhi lên chạy về chỗ chiếc xe.
"Em nhất định phải chống đỡ a!"
Từ Hạo lập tức hoảng sợ, hắn không thể bãi biển này một làn nữa cướp đi người mình yêu nhất.
"Tô Thanh Thanh, anh nói cho em biết em không thể chết được!"
Từ Hạo giống như phát điên ôm Tô Linh Nhi, hắn như thế nào như vậy sơ ý từ giữa trưa đến bây giờ bọn họ đã để gió biển thổi bốn năm tiếng, mặc dù là người bình thường cũng sẽ bị cảm mạo, huống chi là một người bị bệnh tim.
Tô Linh Nhi cảm thấy một trận xóc nảy, cả người rét run, não càng đau, cả người suy yếu đến không được, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, cố tình có cái giọng nói ở bên tai cô không được gào rống ồn ào đến phiền người.
"Ân hừ...... Khó chịu...... Lạnh!"
Nghe thấy Tô Linh Nhi từ trong miệng gian nan nói ra, Từ Hạo vội vàng mở máy sưởi trong xe, lại đem áo khoác cởi xuống khoác ở trên người Tô Linh Nhi, ngay sau đó khởi động xe đi vào nội thành.
Thời điểm Tô Linh Nhi lần nữa mở to mắt, trước hết nhìn đến chính là một mảng lớn thuần trắng cùng với hương vị nước sát trùng có chút sặc mũi.
"Khụ khụ......"
Tô Linh Nhi cảm thấy yết hầu phát ngứa ho khan vài tiếng.
"Cháu tỉnh!"
Đột nhiên, từ bên tai truyền đến một cái giọng nói nam nhân xa lạ.
Tô Linh Nhi quay đầu đi chỉ thấy một lão nhân đầu tíc bạc trắng, rất có tinh thần ngồi trước giường mình.
"Ngài là?"
Tô Linh Nhi khởi động tinh thần hỏi.
"Tô tiểu thư, ngại quá lão nhân mạo muội quấy rầy. Ta là ông nội của. Từ Hạo, cũng là chủ tịch bệnh viện này."
Nghe được lão nhân nói, Tô Linh Nhi vội vàng chống đỡ thân mình dựa vào trên giường bệnh: "Cháu chào ông Từ!"
"Thật là đứa bé hiểu lễ phép? Cháu như thế này ngược lại làm lão nhân ngượng ngùng mở miệng."
Từ lão gia lộ ra vẻ mặt khó xử.
Thấy thế, Tô Linh Nhi hữu khí vô lực mở miệng nói: "Ngài có chuyện gì liền trực tiếp nói đi ạ
?"
"Ai"
Chỉ thấy Từ lão gia thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Hạo Hạo đứa nhỏ này mặt ngoài thoạt nhìn tuy rằng bất cần đời, nhưng vẫn là phi thường có đầu óc thương nghiệp, không phải lão nhân ta thổi phồng, đứa nhỏ này chỉ cần chịu nghiêm túc tuyệt đối có thể đem xí nghiệp Từ thị phát triển to lớn, vươn lên trở thành công ty thuộc top mười nhãn hiệu quốc tế."
Thời điểm Từ lão gia ở nhắc tới Từ Hạo, vui mừng trong ánh mắt lại bao hàm áy náy thật sâu.
"Khi hắn còn rất nhỏ, ba mẹ Hạo Hạo cả nhà thường xuyên đi bờ biển chơi đùa, mà thời điểm hắn bảy tuổi, ba mẹ Hạo Hạo ra biển du ngoạn lại bị tai nạn trên biển, từ đó về sau đứa nhỏ này liền không còn có đi ra biển nữa."
Nghe được Từ lão gia kể ra, Tô Linh Nhi nhẹ nhàng nhíu mày: "Chính là ngày hôm qua chúng cháu còn đi bờ biển chơi đùa."
"Ai!"
Nào biết, Từ lão gia đang nghe lời Tô Linh Nhi này sau lại là một tiếng ai thán.
"Đây cũng là tình huống lão nhân ta lo lắng, trước cháu Hạo Hạo kết giao qua bốn năm người bạn gái, nhưng chưa bao giờ mang các cô ấy đi tới bờ biển vùng ngoại ô kia, cho nên có thể nói đứa bé kia với cháu tuyệt đối là thiệt tình!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Linh Nhi không khỏi đỏ lên.
Chính là Từ lão gia kế tiếp nói lại làm nằm cho Tô Linh Nhi ở trên giường bệnh như ngâm vào hầm băng.
"Chính là Từ gia chúng ta là độc đinh, cha mẹ hắn đã sớm chết, chỉ lưu lại một đứa con là hắn, mấy năm nay thân thể ta cũng không được như trước, cho nên công ty này sớm muộn gì muốn giao cho hắn, chính là nha đầu ngươi......"
Từ lão gia nhìn thoáng qua Tô Linh Nhi, chợt nhăn mày lại: "Không nói gạt cháu, thân thể của cháu bác sĩ đã kiểm tra qua."
Nghe được lão nhân nói Tô Linh Nhi không khỏi khẩn trương lên, tay đặt ở trong chăn chặt chẽ nắm chặt sàng đan.
"Bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa bốn ngăn tim chức năng hoạt động không đầy đủ."
"Thanh Thanh, em làm sao vậy?"
Từ Hạo rống lớn nói.
Vội vàng bế Tô Linh Nhi lên chạy về chỗ chiếc xe.
"Em nhất định phải chống đỡ a!"
Từ Hạo lập tức hoảng sợ, hắn không thể bãi biển này một làn nữa cướp đi người mình yêu nhất.
"Tô Thanh Thanh, anh nói cho em biết em không thể chết được!"
Từ Hạo giống như phát điên ôm Tô Linh Nhi, hắn như thế nào như vậy sơ ý từ giữa trưa đến bây giờ bọn họ đã để gió biển thổi bốn năm tiếng, mặc dù là người bình thường cũng sẽ bị cảm mạo, huống chi là một người bị bệnh tim.
Tô Linh Nhi cảm thấy một trận xóc nảy, cả người rét run, não càng đau, cả người suy yếu đến không được, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, cố tình có cái giọng nói ở bên tai cô không được gào rống ồn ào đến phiền người.
"Ân hừ...... Khó chịu...... Lạnh!"
Nghe thấy Tô Linh Nhi từ trong miệng gian nan nói ra, Từ Hạo vội vàng mở máy sưởi trong xe, lại đem áo khoác cởi xuống khoác ở trên người Tô Linh Nhi, ngay sau đó khởi động xe đi vào nội thành.
Thời điểm Tô Linh Nhi lần nữa mở to mắt, trước hết nhìn đến chính là một mảng lớn thuần trắng cùng với hương vị nước sát trùng có chút sặc mũi.
"Khụ khụ......"
Tô Linh Nhi cảm thấy yết hầu phát ngứa ho khan vài tiếng.
"Cháu tỉnh!"
Đột nhiên, từ bên tai truyền đến một cái giọng nói nam nhân xa lạ.
Tô Linh Nhi quay đầu đi chỉ thấy một lão nhân đầu tíc bạc trắng, rất có tinh thần ngồi trước giường mình.
"Ngài là?"
Tô Linh Nhi khởi động tinh thần hỏi.
"Tô tiểu thư, ngại quá lão nhân mạo muội quấy rầy. Ta là ông nội của. Từ Hạo, cũng là chủ tịch bệnh viện này."
Nghe được lão nhân nói, Tô Linh Nhi vội vàng chống đỡ thân mình dựa vào trên giường bệnh: "Cháu chào ông Từ!"
"Thật là đứa bé hiểu lễ phép? Cháu như thế này ngược lại làm lão nhân ngượng ngùng mở miệng."
Từ lão gia lộ ra vẻ mặt khó xử.
Thấy thế, Tô Linh Nhi hữu khí vô lực mở miệng nói: "Ngài có chuyện gì liền trực tiếp nói đi ạ
?"
"Ai"
Chỉ thấy Từ lão gia thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Hạo Hạo đứa nhỏ này mặt ngoài thoạt nhìn tuy rằng bất cần đời, nhưng vẫn là phi thường có đầu óc thương nghiệp, không phải lão nhân ta thổi phồng, đứa nhỏ này chỉ cần chịu nghiêm túc tuyệt đối có thể đem xí nghiệp Từ thị phát triển to lớn, vươn lên trở thành công ty thuộc top mười nhãn hiệu quốc tế."
Thời điểm Từ lão gia ở nhắc tới Từ Hạo, vui mừng trong ánh mắt lại bao hàm áy náy thật sâu.
"Khi hắn còn rất nhỏ, ba mẹ Hạo Hạo cả nhà thường xuyên đi bờ biển chơi đùa, mà thời điểm hắn bảy tuổi, ba mẹ Hạo Hạo ra biển du ngoạn lại bị tai nạn trên biển, từ đó về sau đứa nhỏ này liền không còn có đi ra biển nữa."
Nghe được Từ lão gia kể ra, Tô Linh Nhi nhẹ nhàng nhíu mày: "Chính là ngày hôm qua chúng cháu còn đi bờ biển chơi đùa."
"Ai!"
Nào biết, Từ lão gia đang nghe lời Tô Linh Nhi này sau lại là một tiếng ai thán.
"Đây cũng là tình huống lão nhân ta lo lắng, trước cháu Hạo Hạo kết giao qua bốn năm người bạn gái, nhưng chưa bao giờ mang các cô ấy đi tới bờ biển vùng ngoại ô kia, cho nên có thể nói đứa bé kia với cháu tuyệt đối là thiệt tình!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Linh Nhi không khỏi đỏ lên.
Chính là Từ lão gia kế tiếp nói lại làm nằm cho Tô Linh Nhi ở trên giường bệnh như ngâm vào hầm băng.
"Chính là Từ gia chúng ta là độc đinh, cha mẹ hắn đã sớm chết, chỉ lưu lại một đứa con là hắn, mấy năm nay thân thể ta cũng không được như trước, cho nên công ty này sớm muộn gì muốn giao cho hắn, chính là nha đầu ngươi......"
Từ lão gia nhìn thoáng qua Tô Linh Nhi, chợt nhăn mày lại: "Không nói gạt cháu, thân thể của cháu bác sĩ đã kiểm tra qua."
Nghe được lão nhân nói Tô Linh Nhi không khỏi khẩn trương lên, tay đặt ở trong chăn chặt chẽ nắm chặt sàng đan.
"Bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa bốn ngăn tim chức năng hoạt động không đầy đủ."
Danh sách chương