Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

Mạc Ly nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương đồng của Tô Linh Nhi, trái tim kịch liệt nhảy lên.

"Nhìn đến Nhu Nhi ta mới hiểu được thì ra cổ nhân nói không sai. Như thế nào là mày đẹp yêu kiều, dung mạo dễ thân, môi đỏ một chút, muôn hồng nghìn tía! Trên thế giới này đoá hoa mỹ lệ ở trước mặt Nhu Nhi đều mất đi ánh sáng rực rỡ!"

Nghe được Mạc Ly nói Tô Linh Nhi không khỏi đỏ bừng mặt.

Thước Nhi nhìn trên mặt Tô Linh Nhi là biểu tình xấu hổ, nhịn không được phụt một tiếng bật cười.

Lúc sau Mạc Ly đi khỏi Thanh Lê Viên.

Hiện tại chuyện quan trọng hắn cần làm là giải quyết vụ lương khoản.

Liên tiếp ba ngày, Tô Linh Nhi đều không có nhìn thấy Mạc Ly.

Có thể thấy được lương khoản cứu tế dự định nhiều bạc như thế nào, ngay cả thuộc chín bảng cửu chương, muốn tính chính xác cũng mất một khoảng thời gian dài.

Chuyện này cũng đủ nhìn ra người sau lưng bụng dạ khó lường.

Hoàng thành, một khu nhà hoàng gia.

Mạc Lâm nhìn giấy tờ lấy từ Tông Nhân Phủ trong tay, nhìn xong một tay đem chồng giấy hung hăng ném ở trên bàn, bạo nộ nói:

"Các ngươi là một đám phế vật, không phải nói chỉ cần bắt lấy lương khoản cứu tế không bỏ, nhất định có thể đem Mạc Ly kéo xuống ngựa sao, nếu như không kéo xuống được, cũng có thể đủ làm hắn ở trước mặt phụ hoàng thấy được hắn làm việc không cẩn thận, hiện tại thì sao?"

Mạc Lâm âm trầm, hai mắt tràn đầy lửa giận.

"Đến cuối cùng lại thành toàn cho Mạc Ly! Hạn các ngươi trong vòng 3 ngày nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nếu không nghĩ ra được các ngươi một đám mưu khách cũng không cần tồn tại nữa!"

Ngày hôm sau,

Tô Linh Nhi dùng xong đồ ăn sáng thì tiếp tục xem sách binh pháp.

Đột nhiên, màn che thổi qua một trận gió.

Thước Nhi kích động hô: "Tiểu thư, Thái Tử điện hạ lại đây, ngài mau dọn dẹp một chút đi ra ngoài nghênh đón Thái Tử điện hạ!"

Nghe vậy, Tô Linh Nhi không kiên nhẫn hướng về phía Thước Nhi nói: "Không cần quấy rầy ta đọc sách!"

"Nhưng mà, tiểu thư......"

Thước Nhi còn muốn nói cái gì đó đã thấy Mạc Ly từ bên ngoài đi đến.

"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."

Mạc Ly đi đến phía sau Tô Linh Nhi, cúi xuống ôm nàng.

"Nhu Nhi, lần này ít nhiều nhờ nàng, âm mưu của lão Lục không chỉ có không đạt được ngược lại còn vừa mất phu nhân lại thiệt quân, làm ta ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện một phen."

Tô Linh Nhi xoay người cầm cuốn binh tướng pháp không chút khách khí hướng tới đầu Mạc Ly đánh một cái.

"Chẳng lẽ chàng không biết không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương sao, huống chi thỏ khôn có ba hang, Lục hoàng tử một kế không thành, khẳng định còn sẽ có nhiều âm mưu quỷ kế hơn chờ chàng, đến lúc đó ăn mệt đừng trách ta không nói cho chàng trước!"

Nghe vậy, Mạc Ly xụ mặt, cẩn thận suy tư nửa ngày, lúc sau ngẩng đầu

cười nói: "Quản hắn có âm mưu dương mưu gì, bổn Thái tử nhất nhất phụng bồi, huống chi không phải còn có nàng sao."

Nói xong Mạc Ly cúi mặt xuống càng ngày càng gần.

"Dâm......"

Một câu Tô Linh Nhi còn không có mắng xong đã bị Mạc Ly toàn bộ ngậm lấy.

Trong trướng màn, cảnh xuân nở rộ.

Mạc Ly tự mình hầu hạ Tô Linh Nhi dùng cơm tối, sau đó lại lưu tại Thanh Lê Viên.

Thực mau, liền tới ngày Hoàng Thượng mừng thọ.

Tô Linh Nhi sáng sớm đã bị người kêu dậy, thay cung phục chuẩn bị tốt.

Sau khi Thước Nhi hầu hầu hạ hạ, Tô Linh Nhi đi ra cửa phủ chờ, liền nghe được từ phía sau truyền đến từng đợt tiếng bước chân, mọi người hành lễ cùng kêu lên hô: "Tham kiến Thái tử phi!"

Nghe vậy, Tô Linh Nhi xoay người.

Phát hiện Nạp Lan Tĩnh Vận xác thật có vài phần tư sắc.

Chỉ là cải trắng củ cải mỗi người mỗi sở thích, cố tình Nạp Lan Tĩnh Vận này lại không phải đồ ăn của Mạc Ly.

Tô Linh Nhi dám cam đoan cho dù không có mình, tương lai nhất định sẽ cũng có một người thay thế Nạp Lan Tĩnh Vận.

11.10.2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện