Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

Trời đông giá rét đi qua, xuân ý liền từ nam diện bị gió thổi lại đây.

Ba tháng đông trôi qua, những đoá hoa lê trong viện liền hừng hực khí thế nở rộ.

Toàn bộ Thanh Lê Viên đều tràn ngập thanh hương hoa lê.

"Thước Nhi, chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa thôi."

Tô Linh Nhi vươn tay ra đỡ một cánh hoa lê bay từ ngoài cửa sổ vào, vui sướng ngẩng đầu lên nhìn về phía cây hoa lê kia.

Nghe Tô Linh Nhi muốn đi ra ngoài Thước Nhi vội vàng tìm tới một cái ghế con, lại đặt ở trên ghế một miếng lót, cuối cùng lại không yên tâm, tìm tới một cái bình nước nóng.

Nhìn bộ dáng Thước Nhi bận trước bận sau, Tô Linh Nhi không khỏi lộ ra một nụ cười ấm lòng.

Từ khi nào, cũng từng có một người giống Thước Nhi tất cả cũng xoay quanh nàng, thẳng đến ngày đó.......

Tô Linh Nhi trong đầu lại lần nữa bị bao trùm một màu đỏ, không khỏi giật mình một cái.

"Tiểu thư, được rồi, chúng có thể đi rồi."

Nghe thấy Thước Nhi ở bên ngoài gọi mình, Tô Linh Nhi lắc lắc đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, vui vẻ nói: "Ta lập tức đi ra ngoài."

Tô Linh Nhi nhẹ nhàng từ trong phòng chạy ra.

Mới vừa ra, đón ngay một trận gió ấm.

Váy dài màu xanh theo gió đong đưa, trên cây cánh hoa cũng bị thổi lạc, từng mảnh như là bông tuyết ngày đông nhẹ nhàng rơi xuống.

"Thật xinh đẹp a!"

Thước Nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Thẳng đến khi Tô Linh Nhi ngồi xuống ghế, Thước Nhi mới hồi phục tinh thần lại dùng một loại ngữ khí cực kỳ tiếc hận nói: "Tiểu thư, nếu như Thái tử có thể nhìn thấy một màn vừa rồi, tuyệt đối sẽ bị ngươi hút hồn đến quên hết tất cả."

Nghe vậy, Tô Linh Nhi phụt một tiếng bật cười.

"Nha đầu ngươi trong miệng đều là Thái tử, chẳng lẽ là ngươi cảm thấy làm một nha hoàn bên cạnh ta quá ủy khuất, nghĩ muốn bay lên cành đầu làm phượng hoàng."

Thước Nhi thấy Tô Linh Nhi lấy mình trêu đùa, khuôn mặt hồng hồng, nổi giận nói: "Tiểu thư, người thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tâm người tốt, nô tỳ còn không phải là vì tốt cho người sao, tính từ khi người gả đến phủ Thái tử cũng đã ba năm đi, nếu tính cả lần ở Say Mê Các, số lần ngài gặp mặt Thái tử tổng cộng cũng có ba lần, nếu để lão gia biết còn không thương tâm chết!"

Tô Linh Nhi vốn đang trêu đùa Thước Nhi, vừa nghe những lời này lập tức trở nên an tĩnh, nhìn chằm chằm cánh hoa trước mắt không ngừng rơi xuống, khóe miệng khẽ mím, cười thê lương.

"Thước Nhi, ngươi biết không? Kỳ thật có đôi khi ta cảm thấy như thế này còn khá tốt."

Thước Nhi sửng sốt, vội vàng hướng về phía mặt đất liền phi ba tiếng.

"Phi phi phi, hoa thần cô cô, tiểu thư nhà chúng ta là đồng ngôn không cố kỵ, ngài cũng không thể ghi tạc trong lòng, ngài phù hộ tiểu thư nhà chúng ta hưởng hết sủng ái từ Thái tử."

Nhìn Thước Nhi chắp tay trước ngực, vẻ mặt dáng vóc tiều tụy.

Tô Linh Nhi phụt cười ra tiếng tới, trêu ghẹo nói: "Này hoa thần cô cô nếu là thật có thể thay người tạo nhân duyên, chỉ sợ mỗi năm không vội chết."

"Tiểu thư ngài không quan tâm hoa thần cô cô vội không vội, nhưng là ngài sau này cũng không thể lại nói mê sảng nữa."

Thước Nhi sợ Tô Linh Nhi bởi vì Mạc Ly lại sinh ra ý nghĩ sống cô độc quãng đời còn lại, nhịn không được khuyên nhủ.

Vẻ mặt Tô Linh Nhi buồn bã mất mát nhìn hoa rơi đầy trời, hồi lâu mới lại mở miệng nói:

"Thước Nhi, ngươi cũng thấy rồi, hiện tại ta vừa nghe đến hai chữ Thái tử này đều trở nên buồn bã mất mát như thế, nhưng mà ngươi không nghĩ tới có một khi ngày nào đó Thái tử bước lên ngôi vị hoàng đế, chuyện thứ nhất đó là tuyển tú nạp phi, giúp hoàng thất khai chi tán diệp, đến lúc đó địa vị của ta ở đâu?".

22.9.2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện