Edit: Nhi Huỳnh

Sáng sớm hôm sau, Mục Thiên Trạch mở ra xe của cậu trước tiên đem An Đồng và Phong Quang đi đến học viện, sau lại thống nhất dùng xe buýt của trường, Phong Quang và An Đồng được sắp xếp ngồi chung ở sau xe một câu cũng không nói, đúng ra là An Đồng có bắt chuyện với Phong Quang, nhưng Phong Quang không hề đáp lại một chữ, Mục Thiên Trạch cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, hỏi làm gì, như thế giống như cậu đang rất để ý vậy.

Ban nhất trung học phổ thông kỳ thực đều biết đến An Đồng, ở học viện bọn họ An Đồng là một truyền kỳ, thời gian đi học rất ít, nhưng lại viết nên lịch sử mới, là người có được thành tích tốt nhất ở kỳ thi đại học, cao trung Tứ Diệp Thảo cũng từng mờanh về trường cũ phát biểu, đối với nhiều người mà nói, An Đồng quả thực là đại biểu cho thân tàn chí kiên, mà đối với những học sinh giỏi mà nói, anh chính là mục tiêu để phấn đấu theo đuổi, còn đối với nữ sinh thì anh có một khuôn mặt dễ nhìn là đủ rồi.

Vì thế có thể nghĩ đến, An Đồng là người được nhiều hoan nghênh, cho dù anh là ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt mọi người.

Phong Quang quét mắt An Đồng bị một đống người vây quanh, lạnh mặt lên xe buýt,cô ngồi lên ghế ngồi cuối xe, chỗ có thể dựa vào cửa sổ, mở điện thoại ra, đút tai nghe vào nghe nhạc, anh bị một đám con gái vây quanh, cô mới không thèm ăn dấm chua! “Phong Quang.”

Xong rồi, cho dù cô chỉnh âm thanh tai nghe điện thoại đến mức lớn nhất, vẫn khôngđỡ được âm thanh dễ nghe của anh tập kích đến.

“anh có thể ngồi cạnh em không?” An Đồng được Mục Thiên Trạch đỡ, vẻ mặt của anhthoạt nhìn đã cố hết sức, trên trán ra một lớp mồ hôi.

“anh…” cô vừa mở miệng, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đặt trên người cô, giống như nếu cô từ chối một tiếng chính là người có tội ác tày trời, Phong Quang nhích lại gần cửa sổ, suy yếu gật gật đầu, “anh ngồi đi.”

“Cảm ơn.” Khóe môi An Đồng khẽ nhếch, một nụ cười trị bệnh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Phong Quang nghe bất luận là nam hay nữ đều phát ra âm thanh trầm trồ, trong lòng ha ha mấy tiếng.

Mục Thiên Trạch không khách khí nói, “Này, Hạ Phong Quang, chăm sóc anh họ tôi cho tốt đó.”

“Biết rồi.” cô nói cho có lệ.

“Thiên Trạch yên tâm đi, Phong Quang sẽ bảo hộ anh rất tốt.”

Phong Quang nhìn qua An Đồng, anh cũng nhìn cô, ý cười trong mắt giống như hồ sâu yên tĩnh không một gợn sóng, muốn đem cô từng chút từng chút bị hút vào, cô chỉ nhìn thoáng qua lập tức quay nhanh đầu không dám nhìn lại.

Mục Thiên Trạch đã đi, đương nhiên là cậu ta đi tìm Phương Nhã Nhã mà ngồi chung, xe khởi động, từ từ, người trong xe hưng phấn nói chuyện câu này đè lên câu nọ.

Phong Quang nhìn ngoài cửa sổ, từ trong túi tìm ra được một cái khăn tay đưa choanh, cô không quay đầu, cũng không nói gì.

Còn đang giận dỗi.

Giọng An Đồng suy yếu không có sức truyền đến, “Phong Quang, giúp anh đượckhông?”

“anh!” cô không làm bộ ngắm phong cảnh nữa, vừa quay đầu lại, vốn là sắc mặt giận dữ lại nhìn thấy anh chỉ nhìn cô một cách chăm chú, cái kiểu nhìn chuyên chú này, côkhông bực tức nổi, “anh đừng có được voi đòi tiên.”

Lau mặt thì mất bao nhiêu sức lực chứ? Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng côvẫn cầm khăn lau mồ hôi mỏng trên trán anh, động tác mềm dịu, thật cẩn thận.

An Đồng bắt được tay cô, tay cô rất nhỏ, bàn tay của anh có thể bao tay cô lại, “Chúng ta không cần ồn ào nữa, được không?”

không biết sao, một câu không cần ồn ào này của anh thế nhưng khiến cô không nói thêm được gì nữa, chỉ còn lại một loại xúc động muốn ôm lấy anh, cô bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ, thân thể của anh, mẹ anh, bất hạnh anh gặp phải…

“Đừng khóc.” Đầu ngón tay An Đồng vuốt ve khóe mắt cô, đụng chạm mềm dịu này cũng khiến anh lưu luyến không nguôi, còn sinh ra cảm giác thỏa mãn nhiều hơn nữa,anh biết, cô là vì anh mà khóc.

trên đời này có có người có thể vì bản thân mà khóc, vốn là chuyện rất hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện