Hoa hồng trắng được trồng xuống, nhưng đợi đến khi chúng nở hoa cần đợi một đoạn thời gian, trong thời gian chờ đợi thì Phong Quang cùng dì bảo mẫu học nấu cơm, mỗi lần làm tốt trong nhà bếp, cô sẽ lập tức bưng bát chạy đến nhà An Đồng cách vách, nhìn sắc mặt Hạ Triều xanh mét, lầm bầm lào bào gái lớn không thể giữ.

Phong Quang căn bản sẽ không quan tâm Hạ Triều, từ khi người làm theo giờ của nhà An Đồng không đến nữa, cô không thích anh mỗi lần muốn ăn lại phải gọi chuyển phát, loại ngày không muốn ăn sẽ không ăn này đối với thân thể anh không tốt.

Tuy rằng An Đồng những năm gần đây bởi vì uống quá nhiều thuốc làm cơ thể suy yếu, nhưng sau khi ngừng uống, tác hại của thuốc mang đến sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất, có lẽ sẽ để lại một chút di chứng, nhưng tóm lại thuốc điều dưỡng có thể tận lực đem di chứng hạ đến mức thấp nhất, nói thật sau khi chạy qua vài cái thế giới cổ đại, cô vẫn có vẻ tin tưởng trung y hơn.

Tay chống cằm, Phong Quang nhìn An Đồng đem muỗng canh cuối cùng đưa đến miệng, cô vừa lòng nở nụ cười, “Hôm nay canh gà thế nào? Em có bỏ thêm mấy vị thuốc đông y so với ngày hôm trước, anh có thể không thích không?”

“không có, uống rất ngon.” anh cầm lấy khăn lau khóe miệng, động tác tao nhã cao quý, nhất cửa nhất động đều có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.

Phong Quang nghiêng lệch đầu qua một bên, trong mắt cô khi nhìn An Đồng quả thực là tự mang kính lọc hình ảnh, còn có hoa tươi nở rộ làm bối cảnh, cô nhìn đến ngây ngốc vài giây.

An Đồng sớm đã có thói quen bị cô thường thường nhìn mình đến ngây người, anhbuồn cười nói: “Hôm nay chỉ học buổi sáng không sao chứ?”

“không sao đâu, dù sao em không đọc sách cha mẹ em cũng sẽ không để em đói chết, bọn họ sẽ nuôi em.” cô rất không chí khí nói như đúng rồi, lời này nếu như bị những người khác nghe thấy không chừng cho cô là một người sống không mục đích không lý tưởng, là loại phú nhị đại ngồi ăn rồi chờ chết luôn.

Nhưng cô đang ở trước mặt An Đồng, một An Đồng vô luận như thế nào đều duy trì được nụ cười dịu dàng, trên người anh vĩnh viễn không nhìn ra được có chút gì là ác ý tồn tại, trừ bỏ thân thể anh không tốt, anh hoàn mỹ đến người thần đều phẫn nộ.

“anh cũng có thể nuôi em.”

Phong Quang vui vẻ không kềm chế được, còn cố gắng giả bộ rụt rè, “Em vậy nhưng khó dưỡng lắm nha, nuôi em phí rất nhiều tiền.”

“không sao, em có thể thử xem, có thể hay không đem anh ăn đến mạt.” Khó có được thời điểm anh nói đùa, xí nghiệp nhà họ An anh đã sớm tiếp nhận, không cần đi công ty, chỉ bằng một cái điện thoại, anh cũng có thể làm cho công ty hoạt động tốt, khi đánh mất quyền lợi được vui chơi ở bên ngoài, anh từng là người chia sẻ gánh nặng với An Uyển, anh nghiên cứu rất nhiều tri thức liên quan đến việc kinh doanh.

Bất quá chỉ là để một cái công ty bình thường đưa vào hoạt động, chuyện này đối vớianh cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Phong Quang không hiểu biết gì cả, “Em mới không thèm ăn anh đến mạt đâu, em đã suy nghĩ kỹ rồi, tương lai em sẽ bỏ thói quen xấu là tiêu tiền như nước, chúng ta cùng nhau tiết kiệm tiền mà sống thôi.”

“Tiết kiệm tiền để nuôi con sao?”

Phong Quang không đoán được anh sẽ nói tiếp một câu như vậy, đầu óc không bắt kịp, hồi lâu mới nhớ ra phải xấu hổ và giận dữ nói: “anh nói cái gì thế? Em nhưng là hoàng hoa khuê nữ, đứa nhỏ gì mà đứa nhỏ…”

cô đỏ mặt không nói được nữa, dù sao loại chuyện này đối với cô vẫn còn quá sớm.

Thưởng thức hồi lâu bộ dạng xấu hổ của cô, An Đồng mới thu hồi ánh mắt, tiếng cười khẽ tràn ra khóe môi, “không cần bày ra bộ mặt đáng yêu như vậy, bằng không anh sẽ nghĩ em thật sự có nghĩ đến vấn đề này.”

“anh…em…” cô lắp bắp, cô có thể thừa nhận bản thân thật sự có nghĩ tới sao!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện