Hệ thống dừng đếm ngược.

Cả hai đều im lặng không nói.

Một lát sau, một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, chủ nhân chiếc xe hạ cửa kính xuống, dùng giọng điệu u buồn không thể u buồn hơn được nữa hỏi: “cô Hạ, lên xekhông?”

Là Ngu Thuật.

Phong Quang cúi đầu nhìn chân của mình, không do dự lên xe của Ngu Thuật, ngồi ở vị trí phó lái, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh ta, “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi nghe đạo diễn Khâu nói, bạn tốt bị lâm vào hôn mê của ảnh ở bệnh viện bỗng nhiên tỉnh lại, hơn nữa người bạn này còn cự tuyệt bất kỳ ai đến thăm, nghe nói trong phòng bệnh của anh ta còn giấu một mỹ nhân.”

cô lạnh nhạt, “Ờ.”

“cô Hạ, nhìn thấy cô còn sống, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, ngày mà cômất tích ở cao ốc Tinh Hải đã làm Liễu Hàn lo lắng hồi lâu, cô Lạc nói cô bị một người đàn ông mang đi, nhưng mà, cô Lạc hình như cũng bị chuyện gì dó làm cho sợ hãikhông nhẹ chút nào.”

“Ừm.”

“Bộ dạng này của cô đi trên đường, có lẽ ngày mai cô sẽ nằm trên trang nhất.”

“Ừm.”

“Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? không mang giày đi trên đường như thế, đúng là một cách hay để lên trang nhất nha.”

“Ừm.”

Ngu Thuật liếc mắt nhìn cô một cái, “Xem ra cô đúng là tâm ý nguội lạnh a.”

Phong Quang quay đầu nhìn anh, chậm rì rì nói ra mấy chữ, “Liên quan cái đầu anh.”

Ngu Thuật cũng không giận, ngược lại có chút đắc ý nói: “Tôi có thể khéo như vậy mà gặp được cô ở đây, cô nên tin vào giác quan thứ sáu cực mạnh của tôi đi.”

“Dùng được cái lông.”

“cô Hạ, cô là người của công chúng, nói chuyện đừng có thô lỗ như vậy.”

“Lắm lời.”

“Được rồi, nể mặt cô đang thất tình, tôi không so đo với cô, chúng ta đến rồi, xuống xe đi.”

Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, theo anh xuống xe, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến một cửa hàng tổng hợp.

“anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Ngu Thuật đi vào trong, nói với quản lý cái gì đó, nháy mắt tất cả khách bên trong đều bị lấy lý do cửa hàng muốn kiểm tra bảo vệ mà mời ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng tổng hợp lớn như vậy liền chỉ còn lại hai vị khách là Ngu Thuật và Phong Quang.

Ngu Thuật nói: “Thân phận giống như chúng ta, vẫn là bao hết thì tốt hơn, hơn nữa, để một quý cô dùng chân trần giẫm trên mặt đất, đây cũng không phải là hành vi mà một quý ông nên làm.”

Mặt Phong Quang không chút thay đổi, “Thật sự là nhiều tiền không sợ không có chỗ tiêu.”

Muốn bao một cái cửa hàng sa hoa như này, cần phí hết bao nhiêu tiền? Ngu Thuật nhún nhún vai, “Tôi đây còn không phải không tìm được chỗ tiêu sao?”

Bọn họ đến chỗ bán giày, quản lý tiếp nhận công việc của nhân viên bán hàng, đích thân giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ, giày nữ ở chỗ này đúng là đa dạng phong phú, thiết kế không phải rườm rà tinh xảo thì chính là trong sáng mộc mạc, điểm giống nhau duy nhất chính là thoạt nhìn đều cực kỳ sang quý.

Quản lý thấy Phong Quang vẫn luôn không có vẻ mặt động lòng, lại vội vàng cầm một vài kiểu dáng giày khác đến, nhưng rất đáng tiếc, Phong Quang vẫn như trước khôngcó hứng thú gì quá lớn.

Mấy đôi giày này đúng là đẹp, nhưng đều như nhau cả, mang vào mệt muốn chết, ngoại trừ tham gia vài trường hợp tất yếu, cô chưa bao giờ mang giày cao gót.

Ngu Thuật lại rất kiên nhẫn, mua này nọ, luôn là chọn ba lấy bốn, lãng phí thời gian.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc, trên tay cầm một đôi giày đơn giản đế bằng màu trắng, hoa văn không nhiều, điểm đặc sắc duy nhất chính là sự đơn giản.

“cô Hạ, cô thấy đôi giày này như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện