Cửa sổ mở ra, gió nhẹ ngày hè man mát ùa vào, từng đợt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đánh thức người đang ngủ say trên giường.
Phong Quang mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy một cái cây ngoài cửa sổ, lá cây thật xanh, một màu xanh biếc, cảm giác như sinh mệnh đangkhông ngừng sinh sôi, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, tràn đầy thoải mái, đây là một buổi trưa hè.
Khung cảnh trước mặt, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó… hình như là trong một phong thư…
Ý thức của cô vẫn còn tan rã, đầu óc cũng chậm chạp, cho nên qua hồi lâu cũng không nghĩ được cái gì, chỉ lẳng lặng xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phong Quang, em tỉnh.”
Sau lưng cô truyền đến một giọng nói dễ nghe, hình như có mang theo một loại sức mạnh làm ý thức của cô thanh tỉnh.
Ôn Quỳnh thấy cô lâu không trả lời, nắm tay cô thật chặt, “Ngủ không ngon sao?”
cô nghiêng đầu, thấy người đàn ông ôm cô từ sau lưng, thực nhanh, cô xốc chăn ngồi dậy, cắn răng nói: “Ôn Quỳnh.”
Phong Quang luôn luôn rất yêu quý hình tượng của mình, nhưng lúc này, côngủ đến mức tóc tai lộn xộn cũng không có tâm mà xử lý.
Ôn Quỳnh cũng ngồi dậy từ trên giường, anh bây giờ đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhưng trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cũng tái nhợt như mới bệnh nặng xong, chỉ cần anh dùng gương mặt đẹp trai đó làm biểu cảm đáng thương, e là trên đời này không bao nhiêu cô gái có thể nhẫn tâm cho được.
Nhưng Phong Quang lại không phải là loại con gái đó, không phải cô nhẫn tâm, mà vì cô còn nhớ rõ, người đàn ông này đã tính toán như thế nào để đưa cô xuống địa ngục, nếu có thể thiện tâm với người muốn giết bản thân mình, khi đó sợ là cô đã điên theo anh rồi.
Ôn Quỳnh nói: “Phong Quang… em vẫn hận anh sao?”
cô cười lạnh hỏi lại: “Nếu tôi muốn giết anh, anh sẽ hận tôi sao?”
“Sẽ không?” Đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại cười mê hoặc, “Nếu Phong Quang muốn anh chết, anh sẽ tự mình giết chết anh.”
Phong Quang mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy một cái cây ngoài cửa sổ, lá cây thật xanh, một màu xanh biếc, cảm giác như sinh mệnh đangkhông ngừng sinh sôi, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, tràn đầy thoải mái, đây là một buổi trưa hè.
Khung cảnh trước mặt, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó… hình như là trong một phong thư…
Ý thức của cô vẫn còn tan rã, đầu óc cũng chậm chạp, cho nên qua hồi lâu cũng không nghĩ được cái gì, chỉ lẳng lặng xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phong Quang, em tỉnh.”
Sau lưng cô truyền đến một giọng nói dễ nghe, hình như có mang theo một loại sức mạnh làm ý thức của cô thanh tỉnh.
Ôn Quỳnh thấy cô lâu không trả lời, nắm tay cô thật chặt, “Ngủ không ngon sao?”
cô nghiêng đầu, thấy người đàn ông ôm cô từ sau lưng, thực nhanh, cô xốc chăn ngồi dậy, cắn răng nói: “Ôn Quỳnh.”
Phong Quang luôn luôn rất yêu quý hình tượng của mình, nhưng lúc này, côngủ đến mức tóc tai lộn xộn cũng không có tâm mà xử lý.
Ôn Quỳnh cũng ngồi dậy từ trên giường, anh bây giờ đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhưng trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cũng tái nhợt như mới bệnh nặng xong, chỉ cần anh dùng gương mặt đẹp trai đó làm biểu cảm đáng thương, e là trên đời này không bao nhiêu cô gái có thể nhẫn tâm cho được.
Nhưng Phong Quang lại không phải là loại con gái đó, không phải cô nhẫn tâm, mà vì cô còn nhớ rõ, người đàn ông này đã tính toán như thế nào để đưa cô xuống địa ngục, nếu có thể thiện tâm với người muốn giết bản thân mình, khi đó sợ là cô đã điên theo anh rồi.
Ôn Quỳnh nói: “Phong Quang… em vẫn hận anh sao?”
cô cười lạnh hỏi lại: “Nếu tôi muốn giết anh, anh sẽ hận tôi sao?”
“Sẽ không?” Đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại cười mê hoặc, “Nếu Phong Quang muốn anh chết, anh sẽ tự mình giết chết anh.”
Danh sách chương