“Này? cô gái này…” Đạo trưởng đó bỗng nhiên đi đến chỗ Phong Quang, hắn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu tới chân, lại bấm bấm ngón tay, lắc đầu rất là nặng nề.
Phong Quang bị hắn nhìn mà ngấm ngầm sợ hãi, tâm tưởng chẳng lẽ hắn phát hiện ra An Ức? Trái ại, An Ức cực kỳ bình tĩnh.
Liễu Hàn vội vàng hỏi: “Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì sao?”
“Ấn đường cô gái này biến thành màu đen, nhìn ngược lại thì mệnh không còn lâu.”
“… Cái gì?” Phong Quang mơ hồ.
“Người có tam trấn hỏa, tôi thấy cô gái này đã tắt đi hai hỏa, e là sẽ nhìn thấy một ít thứ mà người thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa ma khí trên người của cô gái này rất thịnh, dương khí không đủ, một hỏa cuối cùng này, sáng sáng tối tối, là tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Phong Quang bị mấy lời này hù đến sửng sốt, cô hẳn nên không tin, nhưng tên lừa đảo này nói vài chuyện lại thực sự phù hợp với tình trạng của cô hiện giờ, ví dụ như nói cô có thể nhìn thấy ma, lại như nói cô hiện tại cùng ma… Khụ, “trộn lẫn”, nên cái gọi là ma khí cực thịnh trên người cô cũng có thể là thật.
cô mất tự nhiên khụ một tiếng, chỉ chỉ Lạc Thần Hi, “Nói tôi thảm như vậy, vậy nhìn côấy một chút đi.”
Lạc Thần Hi ngây người.
“Ừm, nếu là nói cô gái này…” Đạo trưởng lại bấm đốt ngón tay một phen, “Tam trấn hỏa tắt mất một hỏa, không có họa đổ máu, gần đây lại có hồng loan tinh động.” (!)
(!) Mệnh đào hoa
Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.
Đạo trưởng lại nhìn về phía Phong Quang, “Tôi thấy, cô vẫn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình huống của cô đã đến mức cực kỳ nghiêm trọng.”
Liễu Hàn so với Phong Quang còn muốn sốt ruột hơn, “Đạo trường mời nói, nên làm như thế nào mới hóa giải được kiếp nạn của Phong Quang.”
“Cái này, nếu muốn hóa giải nguy cơ, vậy chỉ có thể đi đến nơi thiêng liêng sạch sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ví dụ như là miếu Quan Vũ… ách!” Đạo trưởng còn chưa nói xong, ôm ngực ngã xuống đất.
Mọi người thấy hắn mở to hai mắt, há miệng khó thở, vội vàng bu lại, người hiểu cấp cứu giúp đỡ làm chút biện pháp cấp cứu, Khâu Lương lập tức gọi số cứu thương, tất cả mọi người loạn thành một đoàn.
Sắc mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn như đang chịu thống khổ thật nhiều, Phong Quang bị một màn trước mặt dọa sợ đến giật mình, cô mờ mịt khôngbiết phải làm sao mà nhìn An Ức.
An Ức lắc đầu, “không phải anh làm, Phong Quang, tin tưởng anh.”
Phong Quang mím môi không nói.
“Là hắn.” An Ức nhìn ra phía cửa, “Là hắn làm.”
Một người đàn ông mặc áo đen, hắn đứng ở trong mưa, nhưng không hề có một giọt mưa nào rơi trên người hắn, hắn nhìn như có năng lực ngăn cách, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh hắn giống như có một hố đen đáng sợ, có thể hấp dẫn người đi qua tiến vào vực sâu vô tận bên trong.
Cái mũ đen của hắn trước sau như một, che khuất phân nửa gương mặt hắn, nhưng Phong Quang biế, hắn đang nhìn cô, dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn cô.
cô ớn lạnh cả người.
Phong Quang bị hắn nhìn mà ngấm ngầm sợ hãi, tâm tưởng chẳng lẽ hắn phát hiện ra An Ức? Trái ại, An Ức cực kỳ bình tĩnh.
Liễu Hàn vội vàng hỏi: “Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì sao?”
“Ấn đường cô gái này biến thành màu đen, nhìn ngược lại thì mệnh không còn lâu.”
“… Cái gì?” Phong Quang mơ hồ.
“Người có tam trấn hỏa, tôi thấy cô gái này đã tắt đi hai hỏa, e là sẽ nhìn thấy một ít thứ mà người thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa ma khí trên người của cô gái này rất thịnh, dương khí không đủ, một hỏa cuối cùng này, sáng sáng tối tối, là tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Phong Quang bị mấy lời này hù đến sửng sốt, cô hẳn nên không tin, nhưng tên lừa đảo này nói vài chuyện lại thực sự phù hợp với tình trạng của cô hiện giờ, ví dụ như nói cô có thể nhìn thấy ma, lại như nói cô hiện tại cùng ma… Khụ, “trộn lẫn”, nên cái gọi là ma khí cực thịnh trên người cô cũng có thể là thật.
cô mất tự nhiên khụ một tiếng, chỉ chỉ Lạc Thần Hi, “Nói tôi thảm như vậy, vậy nhìn côấy một chút đi.”
Lạc Thần Hi ngây người.
“Ừm, nếu là nói cô gái này…” Đạo trưởng lại bấm đốt ngón tay một phen, “Tam trấn hỏa tắt mất một hỏa, không có họa đổ máu, gần đây lại có hồng loan tinh động.” (!)
(!) Mệnh đào hoa
Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.
Đạo trưởng lại nhìn về phía Phong Quang, “Tôi thấy, cô vẫn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình huống của cô đã đến mức cực kỳ nghiêm trọng.”
Liễu Hàn so với Phong Quang còn muốn sốt ruột hơn, “Đạo trường mời nói, nên làm như thế nào mới hóa giải được kiếp nạn của Phong Quang.”
“Cái này, nếu muốn hóa giải nguy cơ, vậy chỉ có thể đi đến nơi thiêng liêng sạch sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ví dụ như là miếu Quan Vũ… ách!” Đạo trưởng còn chưa nói xong, ôm ngực ngã xuống đất.
Mọi người thấy hắn mở to hai mắt, há miệng khó thở, vội vàng bu lại, người hiểu cấp cứu giúp đỡ làm chút biện pháp cấp cứu, Khâu Lương lập tức gọi số cứu thương, tất cả mọi người loạn thành một đoàn.
Sắc mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn như đang chịu thống khổ thật nhiều, Phong Quang bị một màn trước mặt dọa sợ đến giật mình, cô mờ mịt khôngbiết phải làm sao mà nhìn An Ức.
An Ức lắc đầu, “không phải anh làm, Phong Quang, tin tưởng anh.”
Phong Quang mím môi không nói.
“Là hắn.” An Ức nhìn ra phía cửa, “Là hắn làm.”
Một người đàn ông mặc áo đen, hắn đứng ở trong mưa, nhưng không hề có một giọt mưa nào rơi trên người hắn, hắn nhìn như có năng lực ngăn cách, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh hắn giống như có một hố đen đáng sợ, có thể hấp dẫn người đi qua tiến vào vực sâu vô tận bên trong.
Cái mũ đen của hắn trước sau như một, che khuất phân nửa gương mặt hắn, nhưng Phong Quang biế, hắn đang nhìn cô, dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn cô.
cô ớn lạnh cả người.
Danh sách chương