Cuối cùng Phong Quang dùng tự thể nghiệm mà chứng minh được, vẫn có thể cùng với ma lăn giường, chỉ là… nhiệt độ có chút lạnh, nhưng lại càng được thể nghiệm một loại kích thích quỷ dị.

trên giường lớn một mảnh hỗn độn, trong không khí còn lưu lại mùi vị phóng đãng hoang phí, cả người cô vô lực nằm trênngười anh, cảm thấy sau đó mà được hút một điếu thuốc thì lại càng hoàn mỹ.

Cho dù cuối cùng là cô bị đặt ở dưới người anh khóc cầu xin tha thứ, cô cũng vẫn có tự tin thấy rằng, là cô làm anh, chứkhông phải là anh làm cô.

An Ức như có như không vỗ về cái lưng bóng loáng của cô, giọng nói vốn dĩ thanh nhã như gió, lúc này nhiễm sự lười biếng làm cho người ta mặt đỏ tim đập, anh sờ sờ đầu cô gái đang tựa trên ngực anh, tiếng cười nhẹ phát ra từ trong lồng ngực, “Phong Quang, em là của anh.”

“không đúng, anh là của em.” Cho dù không có sức lực, cô cũng muốn phản bác anh.

An Ức ấm áp nói: “Được, anh là của em.”

cô cũng chỉ có thể có anh.

“Aiz… phim là xem không được rồi.” Phong Quang liếc mắt nhìn vé xem phim để trên bàn, thời gian chiếu phim đã sớm trôi qua.

“không sao, chúng ta hiện tại cũng đang hẹn hò mà.”

Đúng vậy, dùng một bộ phim để đổi lấy chuyện được “ngủ” với người mình thích, anh đương nhiên là buôn bán có lời.

cô thiếu lễ độ khinh bỉ nhìn, “Chúng ta đây gọi là không cưới xin gì mà tằng tịu với nhau.”

“Nhưng mà… Phong Quang vẫn định phụ trách anh, đúng không?”

Phong Quang ngẩn ngơ, “Em phụ trách anh?”

“Phong Quang lấy đi trong sạch của anh, tất nhiên là phải phụ trách.”

“Trong sạch?”

“Thật ra…” An Ức lộ vẻ ngượng ngùng, “anh vẫn là lần đầu tiên.”

Bộ dạng ngượng ngùng như vậy, thật đúng là vừa miệng, nhưng cô vẫn muốn hỏi, “Khoan đã, anh không phải mất trí nhớ sao? anh làm sao mà biết bản thân là lần đầu tiên?”

Hơn nữa, biểu hiện dũng mãnh vừa nãy của anh, cũng thật không giống là lần đầu tiên! “Bởi vì ngoại trừ Phong Quang, anh đối với ai cũng không có xúc động tính dục.” Cho dù có mất trí nhớ, anh vẫn có tự tin về chuyện này.

Bốn chữ xúc động tính dục này… Phong Quang còn chưa nói là người mất trí nhớ quên mất kiến thức thông thường như anh, còn có thể nói được bốn chữ này cũng thật không dễ dàng, cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây cũng từng có người nói những lời này, là ai? Thời gian trôi qua thật lâu, cô cũng chỉ nhớ lại được một bóng dáng.

An Ức hỏi: “Phong Quang đang suy nghĩ cái gì?”

“không có gì…” Cõ lẽ người kia là mục tiêu tiến công chiếm đóng của cô ở thế giới nào đó, bởi vì qua mỗi nhiệm vụ hệ thống sẽ thanh trừ cảm tình của cô, đối với một người có thể xem là xa lạ mà nói, bình thường cô không nhớ được lâu lắm, huống chi, ở thế giới trước cô đã sống mười lăm năm. cô cọ cọ ngực An Ức, “An Ức, em sẽ đối tốt với anh.”

Bởi vì đau lòng người này, cô sẽ cố gắng nhớ hắn thật lâu, cho dù những chuyện như ký ức, cho tới bây giờ cũng chưa đến lượt ý thức chủ quan của cô quyết định.

Dung mạo xinh đẹp của An Ức hơi cong, “không cần Phong Quang đối tốt với anh, chỉ cần Phong Quang có thể ở lại bên người anh, anh sẽ yêu em thật tốt.”

“Nếu em không ở cạnh anh thì sao?” cô lười biếng thuận miệng hỏi.

“anh sẽ khiến Phong Quang giống như con chim mẹ đó vậy.” An Ức sung sướng cười khẽ, “Đem Phong Quang nhốt lại trong lồng, Phong Quang sẽ không rời anh đi được nữa.”

Phong Quang chỉ coi như anh đang nói đùa, cô ngáp một cái, bởi vì vừa vận động cơ thể, lúc này bắt đầu mệt rã rời, trước khi ngủ, cô đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu muốn hỏi anh, “An Ức, mấy ngày nay trên người em có bùa bình an, anh khôngcảm thấy có chỗ nào khó chịu sao?”

“Tại sao Phong Quang mang bùa bình an, anh lại cảm thấy khó chịu?”

Được lắm, anh còn không ý thức được bản thân là ma.

Phong Quang trước khi mơ mơ màng màng ngủ nghĩ rằng, cũng không biết Liễu Hàn mua bùa bình an từ tên lừa đảo nào nữa, coi như là vô dụng đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện