IMG

thầm nghĩ hồng nhan bạc mệnh, trời xanh ghen ghét anh tài, người đàn ông đẹp mắt đến thế sao lại có thể là ma chứ? “Nhưng mà tay anh vẫn lạnh.”

“Nếu em không thích…” anh do dự tỏng chốc lát, gương mặt đẹp đẽ nhíu lại, nắm tay cô thật chặt, “Nhưng mà… anh vẫn khôngmuốn buông tay em ra.”

Đã sắp ba giờ sáng, cơn buồn ngủ đến muộn cuối cùng cũng thổi quét đến, cô không có năng lực suy nghĩ trả lời, “Vậy không cần buông ra, thật ra tay anh man mát lành lạnh, nắm thực sự thoải mái.”

“Nếu Phong Quang đã thích… vậy về sau Phong Quang chỉ có thể nắm tay anh, không thể nắm tay những người khác, đượckhông?”

cô vốn nghĩ bản thân sẽ ngủ không được, nào biết giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ của anh phảng phất mang theo ma lực thôi miên, cônửa trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Được…”

Khi cô chịu hết nổi mà lâm vào cơn ngủ say, An Ức hôn lên mi tâm cô, than nhẹ, “Phong Quang, chúng ta đã nói rồi đó, em về sau… cũng không thể gặp mặt người đàn ông nào khác.”

Tất nhiên, những người đàn ông khác cũng không thể chạm vào cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện