“Tôi lừa hắn thế nào?” Phong Quang đứng dậy, khoanh tay trước ngực, mỗi khi trong lòng cô cảm thấy không nắm chắc thì hay thích phô trương thanh thế.

Nhậm Ngã Hành nhìn thấu cô đang hoảng hốt, nhưng hắn không nói, “Mộng Quả Nhi là nữ.”

“anh làm sao mà biết? Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái ngoài đời của anh?”

“Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn, mọi thông tin trên đời này tôi đều có thể tra ra được.” Hắn hơi ngừng, nói tiếp, “Mặt khác, ở ngoài đời tôi không có bạn gái.”

Phong Quang nghe một câu trước của hắn đang chuẩn bị mỉa mai trả lời lại, đến khi nghe câu sao thì sửng sốt, “Tại sao anh phải giải thích anh có bạn gái hay không?”

“…” Chắc tại nhàn rỗi nên vội vàng.

Hắn không trả lời, dứt bỏ cảm giác khác thường trong lòng, Phong Quang đúng lý hợp tình nói, “Trước tiên mặc kệ tôi có lừa Đao Hữu Tâm hay không, nhưng anh không thể phủ nhận lời của tôi làm cho hắn phấn chấn lại lần nữa, cho nên cho dù tôi lừa hắn thì sao? Kết quả cuối cùng tốt là được.”

“Hạ đại tiểu thư có tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, thì ra cũng có lúc tốt như vậy.” Giọng điệu của hắn kỳ lạ.

Phong Quang giận dữ, “anh đúng là rất kỳ lạ, lúc tôi không làm chuyện tốt thì anh châm chọc trào phúng cảnh cáo tôi, hiện giờ tôi làm chuyện tốt, anhkhông cảnh cáo tôi, nhưng vẫn châm chọc tôi cười nhạo tôi, tôi biết anh rất chán ghét tôi, nhưng mà anh thật sự ghét tôi đến vậy sao, vì sao mỗi lần đều đặc biệt xuất hiện trước mặt tôi, chỉ vì thích lấy tôi ra làm trò cười sao?”

“trên thế giới này nhiều người gặp khó khăn như vậy, tại sao cô chỉ giúp Đao Hữu Tâm?”

“Tôi sao chỉ giúp mỗi Đao Hữu Tâm? Mấy hôm trước Triệu Tiểu Lộ bị chặn điểm hồi sinh, tôi cũng đi trợ giúp không phải sao? Chính là cái lúc anh giết tôi đó, anh quên rồi à?”

“Hôm đó…” Hắn mở miệng nói hai chữ lại không nói tiếp nữa.

Phong Quang đợi nửa ngày cũng không đợi được hắn nói tiếp, trong lòng nghĩ hắn quả nhiên là tìm cô để khi dễ, khó chịu nói: “Dù sao tôi có làm gìđi nữa trong mắt anh tôi vẫn là đại tiểu thư cố tình gây sự, anh đều đã dính chắc cái nhãn hiệu đó cho tôi rồi không phải sao?”

âm đuôi sau cùng của cô mang theo một chút uất ức mà run rẩy.

Hắn lặng im một giây, “Tôi không có.”

“anh có! Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhìn thấy anh, anh vẫn luôn mang thành kiến này mà nhìn tôi, không chỉ có anh, sự thật một đám người thích xem náo nhiệt kia cũng vậy, tôi ra lệnh đóng băng hoạt động của ngôi sao Liễu Đề, hại cô ấy tự sát là tôi, không sai, tôi có nói qua tôi không thích cô ấy, nhưng đó là vì cô ấy muốn dụ dỗ hôn phu của tôi, tôi cũng không nghĩ tới côấy sẽ tự sát! Còn có dì vệ sinh quét rác, tôi chỉ không cẩn thận đá phải chổi của dì ấy mà thôi, tôi đã nói là đừng lo rồi, nhưng người quản lý kia vẫn luốn nói muốn đuổi việc dì ấy, tôi bảo để dì ấy tiếp tục làm việc ở cao ốc đó, nhưng vì sao cuối cùng ai cũng nói là tôi xem thường dì làm vệ sinh chứ?”

“Phong Quang…”

Nhậm Ngã Hành bước lại gần từng bước, cô lại lui ra sau từng bước một, đây là biểu hiện không tín nhiệm, tay bên thân hắn không tự giác nắm chặt lại.

Phong Quang cắn môi, “Còn có thư ký nhỏ kia, rõ ràng ngày đó là Liễu Đề hại cô ấy vấp ngã xuống đất, làm nước đổ xuống người, tôi chẳng qua chỉ muốn đỡ cô ấy lên, nhưng mà… nhưng cho dù tôi có nói cái gì đi nữa, Thẩm Vật Ngôn cũng sẽ không tin lời của tôi, hắn còn đánh tôi một cái tát… khôngchỉ có hắn, tất cả mọi người đều không tin lời của tôi, trong mắt các người, tôi chỉ là một đứa không hiểu lễ phép, chỉ biết cáu kỉnh thiên kim đại tiểu thư mà thôi!”

cô nói xong, gần như là bùng nổ, trong game không tồn tại nước mắt, nhưng Nhậm Ngã Hành theo bản năng vươn tay ra, không chạm được giọt nước mắt không tồn tại đó, còn bị cô căng thẳng tránh đi.

“Trong game này, bọn họ không biết thân phận của tôi, họ cũng chỉ biết đến một đứa ngốc nhiều tiền là Vãn Dương mà thôi, nhưng tôi làm Vãn Dương rất vui vẻ, tôi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, ít nhất sẽ khôngcó ai mang thành kiến mà nhìn tôi… Nhưng mà, anh rốt cục là ai, thế mà còn đuổi đến tận trong game mà nhắc nhở tôi là người đáng bị người người đuổi đánh, tôi từng làm hại anh sao?” Giọng của cô run rẩy, cơ hồ mang theo ma lực khiến người ta tan nát cõi lòng, “Nhậm Ngã Hành, anh rốt cục ghét tôi đến mức nào? Trong mắt anh, tôi có phải… thật sự là một đứa hư hỏng tội ác tày trời không?”

không phải…

Nhậm Ngã Hành còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, hệ thống đã thông báo: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.

Hắn nâng tay ôm ngực, giật mình, rất lâu sau đó, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện