Nhậm Ngã Hành không trả lời câu hỏi của Phong Trần Nhất Thương là bọn họ có thù gì với nhau, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phong Quang, bởi vì góc độ thay đổi, Phong Quang rốt cục có thể nhìn đến ánh mắt hắn ở dưới mũ, giống như tưởng tượng, gương mặt hắn giống như một màn đêm, nhưng mà đêm tối của hắn không có sao, cũng không có trăng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy vô cùng không ổn.
Quả nhiên, dự cảm của cô luôn luôn rất chuẩn.
Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương, “Có Tú thần bút không?”
“Có a, chi vậy?” Phong Trần Nhất Thương lấy ra một cái bút lông từ trong túi trang bị.
“Cậu nói xem, tôi vẽ một con rùa lên mặt của cô ấy được không?”
Phong Quang vội la lên: “Nhậm Ngã Hành, anh dám!”
“cô nhìn xem tôi dám hay không dám.”
Tú thần bút không phải là cây bút bình thường, nó là bút có được từ một trong sáu hoạt động du hý trong game, nếu dùng nó vẽ lên trên người của người chơi vì nét vẽ đó có thể duy trì ba ngày, dùng phương pháp gì cũngkhông xóa được.
Phong Trần Nhất Thương nhịn không được mở miệng, “Như thế đối với mộtcô gái cũng thật quá đáng đi.”
Dù sao gương mặt đối với con gái mà nói rất quan trọng, cho dù là ở trong game thì cũng vậy.
Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương, “Cậu thương hương tiếc ngọc.”
Phong Trần Nhất Thương gật gật đầu, Phong Quang nhìn hắn giống như thấy được hy vọng.
“Vẽ này vẽ nọ trên mặt của con gái là một chuyện rất quá đáng.” Phong Trần Nhất Thương nghiêm trang nói, nhưng rất nhanh liền đổi lời, “Nhưng mà chuyện này tôi chưa từng làm qua, hình như rất kích thích, tôi cũng vẽ một cái!”
Hắn lại lấy ra một cây Tú thần bút từ túi trang bị, ngồi xổm ở bên kia của Phong Quang, Phong Quang lần đầu tiên có ham muốn chửi thề.
không thể logout! không thể logout!
Logout chính là nhát gan! Đây không phải là tính cách của cô!
Nhậm Ngã Hành vừa đưa ngòi bút đến gần mặt cô, hệ thống vang lên: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.
Phong Trần Nhất Thương cầm cây bút, người ở trước mặt bỗng nhiên biến mất không thấy, hắn ngoài ý muốn nổi giận, “cô ấy cứ thế logout! Tôi còn chưa có vẽ gì đâu! không phải nói sẽ không logout sao!?”
Nhậm Ngã Hành khẽ cười một tiếng.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn qua, lại nhìn thấy một khuôn mặt chán chường lờ đờ, tiếng cười vừa mới nghe được giống như là ảo giác, hắn nói mà, thằng nhóc này làm sao có thể phát ra tiếng cười vui vẻ chứ, hắn thế nhưng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì đâu.
Nhậm Ngã Hành mặc kệ sắc mặt từ kinh sợ chuyển thành quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, quăng bút lên người Phong Trần Nhất Thương, thong thả xoay người.
Phong Trần Nhất Thương vội vã la lên: “Hoạt động bang hội lần tới cậu có đến không?”
“không có hứng thú.” âm thanh lười biếng biến mất, hắn đi vào động khônggian không biết đã đi đến chỗ nào.
Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, vô tình, trời sinh không biết yêu, hoàn toàn không có hứng thú với thứ gì, mà vừa nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vãn Dương chỉ có thể giải thích là do đầu óc hắn có vấn đề.
Mặc dù nói đầu óc hắn có vấn đề còn khó hơn khả năng xảy ra chuyện mặt trăng đụng phải trái đất.
“Nhậm, Ngã, Hành!”
đi ra từ trong khoang thuyền chơi game, Phong Quang nhớ kỹ từng chữ cái tên này, cô kêu gọi hệ thống trong đầu, “Tại sao tôi cố tình phải đi con đường oan gia hoan hỉ với hắn? Hiện tại oan thì có, hỉ một chút cũng khôngthấy!”
“Trước khổ sau sướng.” Hệ thống lạnh nhạt nói xong, lại bồi thêm một câu, “Đây là kịch bản.”
Phong Quang khựng lại, “Đây là hệ thống sao? Sao hôm nay có chỗ nào đókhông đúng lắm?”
“…”
“Này, hệ thống, còn đó không?”
“Cơ quan phục vụ thăng cấp tối ưu hóa, ba giây sau đi vào trạng thái ngừng hoạt động, mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ê ê ê! Đừng đột nhiên ngừng hoạt động thế chứ!” Phong Quang phát điên, “Hệ thống… hệ thống? Móa, đúng là ngừng hoạt động luôn!”
Quả nhiên, dự cảm của cô luôn luôn rất chuẩn.
Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương, “Có Tú thần bút không?”
“Có a, chi vậy?” Phong Trần Nhất Thương lấy ra một cái bút lông từ trong túi trang bị.
“Cậu nói xem, tôi vẽ một con rùa lên mặt của cô ấy được không?”
Phong Quang vội la lên: “Nhậm Ngã Hành, anh dám!”
“cô nhìn xem tôi dám hay không dám.”
Tú thần bút không phải là cây bút bình thường, nó là bút có được từ một trong sáu hoạt động du hý trong game, nếu dùng nó vẽ lên trên người của người chơi vì nét vẽ đó có thể duy trì ba ngày, dùng phương pháp gì cũngkhông xóa được.
Phong Trần Nhất Thương nhịn không được mở miệng, “Như thế đối với mộtcô gái cũng thật quá đáng đi.”
Dù sao gương mặt đối với con gái mà nói rất quan trọng, cho dù là ở trong game thì cũng vậy.
Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương, “Cậu thương hương tiếc ngọc.”
Phong Trần Nhất Thương gật gật đầu, Phong Quang nhìn hắn giống như thấy được hy vọng.
“Vẽ này vẽ nọ trên mặt của con gái là một chuyện rất quá đáng.” Phong Trần Nhất Thương nghiêm trang nói, nhưng rất nhanh liền đổi lời, “Nhưng mà chuyện này tôi chưa từng làm qua, hình như rất kích thích, tôi cũng vẽ một cái!”
Hắn lại lấy ra một cây Tú thần bút từ túi trang bị, ngồi xổm ở bên kia của Phong Quang, Phong Quang lần đầu tiên có ham muốn chửi thề.
không thể logout! không thể logout!
Logout chính là nhát gan! Đây không phải là tính cách của cô!
Nhậm Ngã Hành vừa đưa ngòi bút đến gần mặt cô, hệ thống vang lên: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.
Phong Trần Nhất Thương cầm cây bút, người ở trước mặt bỗng nhiên biến mất không thấy, hắn ngoài ý muốn nổi giận, “cô ấy cứ thế logout! Tôi còn chưa có vẽ gì đâu! không phải nói sẽ không logout sao!?”
Nhậm Ngã Hành khẽ cười một tiếng.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn qua, lại nhìn thấy một khuôn mặt chán chường lờ đờ, tiếng cười vừa mới nghe được giống như là ảo giác, hắn nói mà, thằng nhóc này làm sao có thể phát ra tiếng cười vui vẻ chứ, hắn thế nhưng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì đâu.
Nhậm Ngã Hành mặc kệ sắc mặt từ kinh sợ chuyển thành quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, quăng bút lên người Phong Trần Nhất Thương, thong thả xoay người.
Phong Trần Nhất Thương vội vã la lên: “Hoạt động bang hội lần tới cậu có đến không?”
“không có hứng thú.” âm thanh lười biếng biến mất, hắn đi vào động khônggian không biết đã đi đến chỗ nào.
Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, vô tình, trời sinh không biết yêu, hoàn toàn không có hứng thú với thứ gì, mà vừa nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vãn Dương chỉ có thể giải thích là do đầu óc hắn có vấn đề.
Mặc dù nói đầu óc hắn có vấn đề còn khó hơn khả năng xảy ra chuyện mặt trăng đụng phải trái đất.
“Nhậm, Ngã, Hành!”
đi ra từ trong khoang thuyền chơi game, Phong Quang nhớ kỹ từng chữ cái tên này, cô kêu gọi hệ thống trong đầu, “Tại sao tôi cố tình phải đi con đường oan gia hoan hỉ với hắn? Hiện tại oan thì có, hỉ một chút cũng khôngthấy!”
“Trước khổ sau sướng.” Hệ thống lạnh nhạt nói xong, lại bồi thêm một câu, “Đây là kịch bản.”
Phong Quang khựng lại, “Đây là hệ thống sao? Sao hôm nay có chỗ nào đókhông đúng lắm?”
“…”
“Này, hệ thống, còn đó không?”
“Cơ quan phục vụ thăng cấp tối ưu hóa, ba giây sau đi vào trạng thái ngừng hoạt động, mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ê ê ê! Đừng đột nhiên ngừng hoạt động thế chứ!” Phong Quang phát điên, “Hệ thống… hệ thống? Móa, đúng là ngừng hoạt động luôn!”
Danh sách chương