Ban đầu Tô Hòa pk với Viên Thần thành công, đạt được thắng lợi, cô đã lựa chọn Trần Trung Lỗi làm thầy của mình.
Bây giờ Trần Trung Lỗi vì có chuyện nên không thể ghi hình, hắn mới mời Vương Lâm Thâm đến thay mình ghi mình.
Ý kiến của Lý An Na và Nghiêm Thịnh Minh chẳng qua cũng chỉ coi như tham khảo, quyết định chân chính tuyển thủ đi hay ở là do thầy, cũng chính là Vương Lâm Thâm.
Tô Hòa không thể thăng cấp, vấn đề chính là nằm ở chỗ này của Vương Lâm Thâm.
Chờ Lý An Na và Nghiêm Thịnh Minh đánh giá xong, Vương Lâm Thâm mới cười một tiếng, lộ ra mấy phần ôn hòa.
Vương Lâm Thâm ở trong giới giải trí không tính là anh tuấn, nhưng trên người lại có một loại phong độ, ôn hòa của người trí thức, con đường hắn đi cũng là con đường nho nhã, thông thái.
"Phim này, rất may là tôi đóng vai chính." Vương Lâm Thâm cười nói.
"Tôi nhớ lúc tôi diễn vai này, đạo diễn Trần vì muốn tôi có thể nhập vai tốt hơn, đã để cho tôi đi gặp một vài lão chiến sĩ, chúng tôi còn đích thân đến di chỉ của chiến trường xem một chút, bởi vì nhân vật này rất yêu nước, anh ta là một người rất có tín ngưỡng, người đặt tâm ở quốc gia."
"Tôi nhìn thấy linh hồn của nhân vật này trên người Trương Thỉ, nhất là khoảnh khắc liều chết kia, bởi vì nhân vật này hoàn thành sứ mệnh của mình, cho nên anh ta không hề sợ hãi cái chết, lúc chết, anh ta rất thanh thản, Trương Thỉ đã hoàn thành vai diễn này vô cùng tốt."
"Biểu hiện của Lâm Nhiễm cũng rất xuất sắc." Vương Lâm Thâm cân nhắc một chút, giống như đang suy nghĩ chọn lựa từ ngữ, một hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
"Nhưng cô dùng quá nhiều kĩ xảo, cô khóc rất đẹp, rất động lòng người, nhưng có lẽ không thể chạm đến sâu trong lòng người khác."
Lý An Na nhíu mày một cái, mở miệng, "Thật ra thì suy nghĩ của tôi và Lâm Thâm vừa vặn lại khác nhau, tôi cảm thấy đoạn Lâm Nhiễm độc thoại rất xuất sắc, cũng là một sự lột xác của nhân vật, cô ấy đã dùng một cách xử lý rất cao minh, rất đẹp, dùng một loại phương thức nội liễm, kín đáo."
Cảnh khóc chính là cách để đánh động đến lòng người xem, không quan trọng chảy bao nhiêu nước mắt, mà quan trọng là diễn viên có thể kéo được sự ưu tư của người xem hay không.
Không thể nghi ngờ là Lâm Nhiễm đã xử lý phương diện này rất cao minh, cô ấy không hề gào khóc, nhưng lại có một loại kiềm chế nội liễm, giống như một cây đao cùn, từng chút một cắt vào sâu trong nơi yếu nhất của lòng người.
Lý An Na đã rơi nước mắt vì Tô Hòa.
Sau khi Vương Lâm Thâm nghe xong lời của Lý An Na, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, "Tôi biết cô thích Lâm Nhiễm, tôi chỉ nói ra cách nhìn của mình."
Lý An Na cảm thấy lời nói của Vương Lâm Thâm kì quái, cô ấy giải thích, "Tôi thật sự thích Lâm Nhiễm, bởi vì cô ấy diễn tốt, nên tôi mới thích cô ấy."
Thấy tình hình không nổi, người chủ trì vội vàng giải hòa, cười nói, "Một ngàn người, có một ngàn cặp mắt, một ngàn cách nhìn khác nhau, không bằng trước tiên chúng ta nghe sự thấu hiểu của Lâm Nhiễm và Trương Thỉ đối với vai diễn, bắt đầu từ Lâm Nhiễm trước đi."
"Đúng vậy, một nghìn người sẽ có một nghìn cách nhìn khác nhau." Tô Hòa lướt qua Vương Lâm Thâm, cô câu môi cười một cái.
Độ cong môi của cô rất thấp, không ai có thể nhìn thấy, chỉ có trong đáy lòng Vương Lâm Thâm lại dâng lên sự dao động một chút.
Tô Hòa thu liễm nụ cười, sau đó mở miệng nói, "Sự thấu hiểu của tôi đối với Lâm Nhiễm đã được tôi lý giải, tôi đã diễn như vậy, biểu đạt tất cả sự thấu hiểu của mình đối với cô ấy."
Người chủ trì đợi một lúc, thấy Tô Hòa không nói nữa, cô sững sốt hỏi một chút, "Hết rồi sao?"
"Hết rồi." Tô Hòa lắc đầu.
Người chủ trì cảm thấy lời nói này của Tô Hòa ngắn gọn đến đáng thương, nhưng mà đối phương cũng đã nói hết rồi, cô chỉ có thể hỏi Trương Thỉ thôi.
Trương Thỉ nói rất nhiều, còn cảm ơn ba vị giám khảo, nói mình nhất định sẽ đi thật tốt trên con đường diễn viên này.
Quyết định giữa Tô Hòa và Trương Thỉ ai là người ở lại thuộc về Vương Lâm Thâm, người chủ trì giao lại quyền phát biểu cho Vương Lâm Thâm.
Bây giờ Trần Trung Lỗi vì có chuyện nên không thể ghi hình, hắn mới mời Vương Lâm Thâm đến thay mình ghi mình.
Ý kiến của Lý An Na và Nghiêm Thịnh Minh chẳng qua cũng chỉ coi như tham khảo, quyết định chân chính tuyển thủ đi hay ở là do thầy, cũng chính là Vương Lâm Thâm.
Tô Hòa không thể thăng cấp, vấn đề chính là nằm ở chỗ này của Vương Lâm Thâm.
Chờ Lý An Na và Nghiêm Thịnh Minh đánh giá xong, Vương Lâm Thâm mới cười một tiếng, lộ ra mấy phần ôn hòa.
Vương Lâm Thâm ở trong giới giải trí không tính là anh tuấn, nhưng trên người lại có một loại phong độ, ôn hòa của người trí thức, con đường hắn đi cũng là con đường nho nhã, thông thái.
"Phim này, rất may là tôi đóng vai chính." Vương Lâm Thâm cười nói.
"Tôi nhớ lúc tôi diễn vai này, đạo diễn Trần vì muốn tôi có thể nhập vai tốt hơn, đã để cho tôi đi gặp một vài lão chiến sĩ, chúng tôi còn đích thân đến di chỉ của chiến trường xem một chút, bởi vì nhân vật này rất yêu nước, anh ta là một người rất có tín ngưỡng, người đặt tâm ở quốc gia."
"Tôi nhìn thấy linh hồn của nhân vật này trên người Trương Thỉ, nhất là khoảnh khắc liều chết kia, bởi vì nhân vật này hoàn thành sứ mệnh của mình, cho nên anh ta không hề sợ hãi cái chết, lúc chết, anh ta rất thanh thản, Trương Thỉ đã hoàn thành vai diễn này vô cùng tốt."
"Biểu hiện của Lâm Nhiễm cũng rất xuất sắc." Vương Lâm Thâm cân nhắc một chút, giống như đang suy nghĩ chọn lựa từ ngữ, một hồi lâu sau hắn mới mở miệng.
"Nhưng cô dùng quá nhiều kĩ xảo, cô khóc rất đẹp, rất động lòng người, nhưng có lẽ không thể chạm đến sâu trong lòng người khác."
Lý An Na nhíu mày một cái, mở miệng, "Thật ra thì suy nghĩ của tôi và Lâm Thâm vừa vặn lại khác nhau, tôi cảm thấy đoạn Lâm Nhiễm độc thoại rất xuất sắc, cũng là một sự lột xác của nhân vật, cô ấy đã dùng một cách xử lý rất cao minh, rất đẹp, dùng một loại phương thức nội liễm, kín đáo."
Cảnh khóc chính là cách để đánh động đến lòng người xem, không quan trọng chảy bao nhiêu nước mắt, mà quan trọng là diễn viên có thể kéo được sự ưu tư của người xem hay không.
Không thể nghi ngờ là Lâm Nhiễm đã xử lý phương diện này rất cao minh, cô ấy không hề gào khóc, nhưng lại có một loại kiềm chế nội liễm, giống như một cây đao cùn, từng chút một cắt vào sâu trong nơi yếu nhất của lòng người.
Lý An Na đã rơi nước mắt vì Tô Hòa.
Sau khi Vương Lâm Thâm nghe xong lời của Lý An Na, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, "Tôi biết cô thích Lâm Nhiễm, tôi chỉ nói ra cách nhìn của mình."
Lý An Na cảm thấy lời nói của Vương Lâm Thâm kì quái, cô ấy giải thích, "Tôi thật sự thích Lâm Nhiễm, bởi vì cô ấy diễn tốt, nên tôi mới thích cô ấy."
Thấy tình hình không nổi, người chủ trì vội vàng giải hòa, cười nói, "Một ngàn người, có một ngàn cặp mắt, một ngàn cách nhìn khác nhau, không bằng trước tiên chúng ta nghe sự thấu hiểu của Lâm Nhiễm và Trương Thỉ đối với vai diễn, bắt đầu từ Lâm Nhiễm trước đi."
"Đúng vậy, một nghìn người sẽ có một nghìn cách nhìn khác nhau." Tô Hòa lướt qua Vương Lâm Thâm, cô câu môi cười một cái.
Độ cong môi của cô rất thấp, không ai có thể nhìn thấy, chỉ có trong đáy lòng Vương Lâm Thâm lại dâng lên sự dao động một chút.
Tô Hòa thu liễm nụ cười, sau đó mở miệng nói, "Sự thấu hiểu của tôi đối với Lâm Nhiễm đã được tôi lý giải, tôi đã diễn như vậy, biểu đạt tất cả sự thấu hiểu của mình đối với cô ấy."
Người chủ trì đợi một lúc, thấy Tô Hòa không nói nữa, cô sững sốt hỏi một chút, "Hết rồi sao?"
"Hết rồi." Tô Hòa lắc đầu.
Người chủ trì cảm thấy lời nói này của Tô Hòa ngắn gọn đến đáng thương, nhưng mà đối phương cũng đã nói hết rồi, cô chỉ có thể hỏi Trương Thỉ thôi.
Trương Thỉ nói rất nhiều, còn cảm ơn ba vị giám khảo, nói mình nhất định sẽ đi thật tốt trên con đường diễn viên này.
Quyết định giữa Tô Hòa và Trương Thỉ ai là người ở lại thuộc về Vương Lâm Thâm, người chủ trì giao lại quyền phát biểu cho Vương Lâm Thâm.
Danh sách chương