Thấy Tần Trăn Trăn hiểu lầm, Mộ Liên giải thích, "Tôi không có ý đó, ở bên ngoài một mình luôn cần đến tiền."
Tần Trăn Trăn không đáp, cô ta chỉ nói, "Còn một tuần nữa là đứa trẻ tròn ba tháng, nghe người ta nói trẻ sơ sinh ba tháng đã có thể thành hình."
Mộ Liên mím môi không lên tiếng.
"Em biết anh không muốn, nếu sinh ra cũng chỉ là một chuyện cười." Tần Trăn Trăn nhẹ nhàng sờ bụng mình, "Chỉ là nó cũng là một sinh mạng, sắp thành hình."
"Em muốn sinh nó ra, nếu trong nước không buông tha, em sẽ mang nó ra nước ngoài, sẽ không gây phiền toái cho anh, cũng không khiến ba mất mặt, cho nên anh không cần lo lắng." Tần Trăn Trăn.
Nhìn gương mặt mệt mỏi, tiều tụy của Tần Trăn Trăn, Mộ Liên không biết mở miệng sao mới tốt.
Một lúc lâu sau, Mộ Liên mới thở dài một hơi, "Mẹ đơn thân rất cực khổ."
"Em vẫn vui, đứa trẻ là con em, em xem video sinh non trên mạng." Hốc mắt Tần Trăn Trăn đỏ hơn, "Em không thể biến nó thành một bịch máu trong tay bác sĩ."
Mặt Mộ Liên lộ vẻ không đành lòng, cổ họng hắn động chừng mấy lần, cuối cùng hắn mới hỏi, "Bây giờ cô ở đâu?"
"Trong khách sạn." Tần Trăn Trăn.
"Vậy tôi đưa cô về." Mộ Liên.
"Lát nữa em còn đến bệnh viện khám." Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, mặt mong đợi nhìn Mộ Liên, "Anh có thể đưa em đi không?"
Trên mặt Mộ Liên hiện lên tia giãy dụa, thấy ánh sáng trong mắt Tần Trăn Trăn nhạt xuống.
"Được." Mộ Liên vẫn có chút không đành lòng.
Khóe miệng Tần Trăn Trăn mím lại, cô ta cũng biết Mộ Liên thích ăn mềm không ăn cứng.
-
Ban quản trị còn chờ xem Tô Hòa làm sao tạo ra "kì tích", muốn xem trò cười của cô.
Nhất là Lý Hướng Mạnh, hắn rất muốn kéo Tô Hòa xuống khỏi ghế giám đốc.
Tô Hòa bên này nửa tháng không có động tĩnh, điều này càng khiến Lý Hướng Mạnh càng đắc ý.
Nhưng không bao lâu sau, tin tức triển lãm sản phẩm quốc tế lộ ra, các xí nghiệp lớn như dã thú ngửi thấy mùi máu, nghe tiếng mà động.
Triển lãm sản phẩm số lương có hạn, những người kia cũng giống như sản phẩm mới đưa vào của Tần thị, tranh đấu không ngừng.
Cố vấn Tần thị vốn là Thiệu Dương, lần đầu tiên nghiêm túc làm việc, khiến hắn vô cùng tích cực, đã sớm bắc cầu giúp Tô Hòa.
Vốn Tần thị đã đủ tư cách tham gia triển lãm, hơn nữa là Thiệu Dương tự mình tiến cử, ai dám không cho vị công tử Thiệu gia này mặt mũi? Cho nên lúc triển lãm chưa công bố, Tần thị đã được chọn, điều này làm cho đối thủ cạnh tranh của Tần thị ghen tị hâm mộ hết sức.
Lần này triển lãm sẽ mở đường ra nước ngoài, hơn nữa chính phủ còn ủng hộ mạnh mẽ, Tần thị coi như là đại biểu được đẩy đi tiến về phía trước, Tần Tranh Vanh tham gia hội nghị chính phủ thành phố.
Lúc Tần Tranh Vanh lộ diện trên radio, có thể nói là phong quang vô hạn.
Nước cờ này của Tô Hòa đi rất tốt, khiến cho Tần thị càng có lực ảnh hưởng, ngày đầu tiên triển lãm lượng tiêu thụ đã tăng vọt.
Tần Tranh Vanh mặc dù đã sớm biết chuyện này, nhưng lúc triển lãm bắt đầu, vẫn khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hội đồng quản trị cũng không ai bình tĩnh, giám đốc phòng tiêu thụ cười đến nở hoa.
Vốn giám đốc tiêu thụ còn lo lắng Tô Hòa không thắng cược, sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn.
Cho dù Tô Hòa có bản lĩnh thông thiên, cô cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy khiến cho lượng tiêu thụ tăng ba mươi phần trăm.
Ai có thể ngờ kì tích thật sự xảy ra, hơn nữa theo tình thế bây giờ mà nói, đừng bảo là tăng thêm ba mươi phần trăm, giống như Tần tổng nói, khiến cho doanh thu tăng lên gấp đôi cũng không phải vấn đề.
Giám đốc tiêu thụ bây giờ đã bắt đầu điên cuồng sùng bái Tô Hòa, Tần tổng là một vị thần nhân.
Tần Trăn Trăn không đáp, cô ta chỉ nói, "Còn một tuần nữa là đứa trẻ tròn ba tháng, nghe người ta nói trẻ sơ sinh ba tháng đã có thể thành hình."
Mộ Liên mím môi không lên tiếng.
"Em biết anh không muốn, nếu sinh ra cũng chỉ là một chuyện cười." Tần Trăn Trăn nhẹ nhàng sờ bụng mình, "Chỉ là nó cũng là một sinh mạng, sắp thành hình."
"Em muốn sinh nó ra, nếu trong nước không buông tha, em sẽ mang nó ra nước ngoài, sẽ không gây phiền toái cho anh, cũng không khiến ba mất mặt, cho nên anh không cần lo lắng." Tần Trăn Trăn.
Nhìn gương mặt mệt mỏi, tiều tụy của Tần Trăn Trăn, Mộ Liên không biết mở miệng sao mới tốt.
Một lúc lâu sau, Mộ Liên mới thở dài một hơi, "Mẹ đơn thân rất cực khổ."
"Em vẫn vui, đứa trẻ là con em, em xem video sinh non trên mạng." Hốc mắt Tần Trăn Trăn đỏ hơn, "Em không thể biến nó thành một bịch máu trong tay bác sĩ."
Mặt Mộ Liên lộ vẻ không đành lòng, cổ họng hắn động chừng mấy lần, cuối cùng hắn mới hỏi, "Bây giờ cô ở đâu?"
"Trong khách sạn." Tần Trăn Trăn.
"Vậy tôi đưa cô về." Mộ Liên.
"Lát nữa em còn đến bệnh viện khám." Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, mặt mong đợi nhìn Mộ Liên, "Anh có thể đưa em đi không?"
Trên mặt Mộ Liên hiện lên tia giãy dụa, thấy ánh sáng trong mắt Tần Trăn Trăn nhạt xuống.
"Được." Mộ Liên vẫn có chút không đành lòng.
Khóe miệng Tần Trăn Trăn mím lại, cô ta cũng biết Mộ Liên thích ăn mềm không ăn cứng.
-
Ban quản trị còn chờ xem Tô Hòa làm sao tạo ra "kì tích", muốn xem trò cười của cô.
Nhất là Lý Hướng Mạnh, hắn rất muốn kéo Tô Hòa xuống khỏi ghế giám đốc.
Tô Hòa bên này nửa tháng không có động tĩnh, điều này càng khiến Lý Hướng Mạnh càng đắc ý.
Nhưng không bao lâu sau, tin tức triển lãm sản phẩm quốc tế lộ ra, các xí nghiệp lớn như dã thú ngửi thấy mùi máu, nghe tiếng mà động.
Triển lãm sản phẩm số lương có hạn, những người kia cũng giống như sản phẩm mới đưa vào của Tần thị, tranh đấu không ngừng.
Cố vấn Tần thị vốn là Thiệu Dương, lần đầu tiên nghiêm túc làm việc, khiến hắn vô cùng tích cực, đã sớm bắc cầu giúp Tô Hòa.
Vốn Tần thị đã đủ tư cách tham gia triển lãm, hơn nữa là Thiệu Dương tự mình tiến cử, ai dám không cho vị công tử Thiệu gia này mặt mũi? Cho nên lúc triển lãm chưa công bố, Tần thị đã được chọn, điều này làm cho đối thủ cạnh tranh của Tần thị ghen tị hâm mộ hết sức.
Lần này triển lãm sẽ mở đường ra nước ngoài, hơn nữa chính phủ còn ủng hộ mạnh mẽ, Tần thị coi như là đại biểu được đẩy đi tiến về phía trước, Tần Tranh Vanh tham gia hội nghị chính phủ thành phố.
Lúc Tần Tranh Vanh lộ diện trên radio, có thể nói là phong quang vô hạn.
Nước cờ này của Tô Hòa đi rất tốt, khiến cho Tần thị càng có lực ảnh hưởng, ngày đầu tiên triển lãm lượng tiêu thụ đã tăng vọt.
Tần Tranh Vanh mặc dù đã sớm biết chuyện này, nhưng lúc triển lãm bắt đầu, vẫn khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hội đồng quản trị cũng không ai bình tĩnh, giám đốc phòng tiêu thụ cười đến nở hoa.
Vốn giám đốc tiêu thụ còn lo lắng Tô Hòa không thắng cược, sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn.
Cho dù Tô Hòa có bản lĩnh thông thiên, cô cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy khiến cho lượng tiêu thụ tăng ba mươi phần trăm.
Ai có thể ngờ kì tích thật sự xảy ra, hơn nữa theo tình thế bây giờ mà nói, đừng bảo là tăng thêm ba mươi phần trăm, giống như Tần tổng nói, khiến cho doanh thu tăng lên gấp đôi cũng không phải vấn đề.
Giám đốc tiêu thụ bây giờ đã bắt đầu điên cuồng sùng bái Tô Hòa, Tần tổng là một vị thần nhân.
Danh sách chương