Thấy Tần Trăn Trăn không đúng, Lý Uyển Linh cau mày, "Con có ý gì? Tại sao không thể điều tra sổ sách, con có phải động tay trong sổ sách rồi không?"
Tần Trăn Trăn không dám lên tiếng.
Lần này Lý Uyển Linh cũng gấp, "Con không phải đã làm giả sổ sách đó chứ? Đầu óc con có cái hố phải không? Con thiếu tiền có thể về nhà, sao lại lấy tiền của công ty?"
Lý Uyển Linh cao giọng, giọng Tần Trăn Trăn còn cao hơn so với bà, "Còn không phải bởi vì con tiện nhân Tần Dung kia!"
"Con đừng đánh trống lãng, con cầm tiền thì liên quan gì đến Tần Dung?" Lý Uyển Linh hít sâu một hơi, "Con biết điều thì nói cho mẹ biết, con lấy bao nhiêu tiền của công ty?"
"Sáu triệu." Tần Trăn Trăn báo một con số.
"Con cầm số tiền này làm gì?" Huyết áp Lý Uyển Linh lại bắt đầu tăng cao, thanh âm của bà ta cũng không khỏi cao lên một chút, "Có phải là tiêu tiền ở chỗ đám hồ bằng cẩu hữu hay không?"
"Sao mẹ nghĩ con như vậy? Ba mắng con, ngay cả mẹ cũng không tin con?" Giọng nói của Tần Trăn Trăn bén nhọn, mơ hồ còn làm bộ khóc thút thít.
"Con nhỏ giọng một chút, cảm thấy bản thân còn chưa khiến người khác chú ý đủ phải không?" Lý Uyển Linh kéo cánh tay Tần Trăn Trăn, bà ta nhìn quanh bốn phia, chân mày nhíu chặt hơn.Tần Trăn Trăn mím môi, biểu tình của cô ta hết sức phiền muộn.
"Vậy con xài tiền ở đâu?" Lý Uyển Linh hỏi.
Tần Trăn Trăn quay đầu đi, không muốn trả lời Lý Uyển Linh.
Lý Uyển Linh càng nhức đầu, "Bây giờ là lúc lục đục sao tiểu tổ tông? Con không nói chuyện này rõ ràng, mẹ làm sao giải quyết cho con?"
"Là ba năm trước..." Tần Trăn Trăn cuối cùng mở miệng, "Bạn con nói tin tức nội bộ chính xác, con sẽ bảo ba đầu tư hai triệu..."
Không cần Tần Trăn Trăn nói hết, Lý Uyển Linh cũng biết là chuyện gì xảy ra, bà ta xoa mi tâm, nói, "Cho nên lần đó không hề có lời, còn lỗ vốn?"
Ba năm trước Tần Trăn Trăn một mực giật dây Tần Tranh Vanh đầu tư, nói rằng tin tức của bạn cô ta cực kỳ đáng tin, nhất định có thể kiếm được tiền cho Tần Tranh Vanh.
Tần Tranh Vanh vốn không tin đám hồ bằng cẩu hữu của Tần Trăn Trăn, nhưng không ngăn được Tần Trăn Trăn một mực khuyên, hơn nữa còn nói rất xác thực.
Cuối cùng Tần Tranh Vanh đầu tư hai triệu, ba tháng sau Tần Trăn Trăn đưa hắn bốn triệu.
Lần đó Tần Tranh Vanh cao hứng muốn hư, hắn cao hứng không phải vì bốn triệu đó, mà là cảm giác thành tựu khi con gái mình có "tiền đồ".
Thật ra thì lần đó căn bản không có lời, hai triệu của Tần Trăn Trăn và hai triệu của Tần Tranh Vanh đều lỗ sạch.
"Lỗ tiền thì lỗ tiên, con gạt ba con làm gì?" Lý Uyển Linh hận rèn sắt không thành thép, "Ban đầu ba con cũng không muốn con đầu tư, con nếu không phải muốn bỏ tiên, sao có thể biến thành cục diện như bây giờ, con còn trách ai?"
Thấy Lý Uyển Linh không hiểu mình, Tần Trăn Trăn còn tức giận hơn, "Mẹ còn nói! Lúc đó Tần Dung mới vừa thăng làm Phó tổng ở Mộ thị, ba ở nhà còn khen chị ta, là ai ngày ngày nhắc nhở bên tai con phải tranh giành, làm ra chút thành tích cho ba xem?"
"Mẹ muốn con tranh giành, chứ không có kêu con lừa gạt, cầm tiền công ty lừa gạt ba con." Lý Uyển Linh vội vàng phủi sạch quan hệ với bản thân.
"Mẹ không kêu con lừa gạt, nhưng con hỏi mẹ, sau khi con cầm bốn triệu kia về, mẹ có được lợi ích không?" Tần Trăn Trăn cắn răng hỏi.
Lý Uyển Linh không đáp.
Được lợi, dĩ nhiên là được rồi.
Lúc ấy Tần Tranh Vanh vẫn luôn khen Tần Dung, hắn còn hối hận hồi còn trẻ không nên đối xử với Tần Dung như vậy, chỉ là không thể đối mặt với việc Tần Dung ưu việt trước sau như một không cúi đầu.
Cho nên hắn ở nhà luôn nhắc tới Tần Dung, khen cô ưu tú, năng lực mạnh, rất giống lúc hắn còn trẻ phong độ, hắn nhớ Tần Dung, nhớ con gái lớn của mình.Lý Uyển Linh ngủ bên gối Tần Tranh Vanh nhiều năm như vậy, bà ta đã sớm nhìn ra tâm tư của Tần Tranh Vanh, vì vậy luôn muốn Tần Trăn Trăn ở trong sự nghiệp có thể có chút thành tựu, khiến cho Tần Tranh Vanh vui vẻ thật tốt.
Tần Trăn Trăn không dám lên tiếng.
Lần này Lý Uyển Linh cũng gấp, "Con không phải đã làm giả sổ sách đó chứ? Đầu óc con có cái hố phải không? Con thiếu tiền có thể về nhà, sao lại lấy tiền của công ty?"
Lý Uyển Linh cao giọng, giọng Tần Trăn Trăn còn cao hơn so với bà, "Còn không phải bởi vì con tiện nhân Tần Dung kia!"
"Con đừng đánh trống lãng, con cầm tiền thì liên quan gì đến Tần Dung?" Lý Uyển Linh hít sâu một hơi, "Con biết điều thì nói cho mẹ biết, con lấy bao nhiêu tiền của công ty?"
"Sáu triệu." Tần Trăn Trăn báo một con số.
"Con cầm số tiền này làm gì?" Huyết áp Lý Uyển Linh lại bắt đầu tăng cao, thanh âm của bà ta cũng không khỏi cao lên một chút, "Có phải là tiêu tiền ở chỗ đám hồ bằng cẩu hữu hay không?"
"Sao mẹ nghĩ con như vậy? Ba mắng con, ngay cả mẹ cũng không tin con?" Giọng nói của Tần Trăn Trăn bén nhọn, mơ hồ còn làm bộ khóc thút thít.
"Con nhỏ giọng một chút, cảm thấy bản thân còn chưa khiến người khác chú ý đủ phải không?" Lý Uyển Linh kéo cánh tay Tần Trăn Trăn, bà ta nhìn quanh bốn phia, chân mày nhíu chặt hơn.Tần Trăn Trăn mím môi, biểu tình của cô ta hết sức phiền muộn.
"Vậy con xài tiền ở đâu?" Lý Uyển Linh hỏi.
Tần Trăn Trăn quay đầu đi, không muốn trả lời Lý Uyển Linh.
Lý Uyển Linh càng nhức đầu, "Bây giờ là lúc lục đục sao tiểu tổ tông? Con không nói chuyện này rõ ràng, mẹ làm sao giải quyết cho con?"
"Là ba năm trước..." Tần Trăn Trăn cuối cùng mở miệng, "Bạn con nói tin tức nội bộ chính xác, con sẽ bảo ba đầu tư hai triệu..."
Không cần Tần Trăn Trăn nói hết, Lý Uyển Linh cũng biết là chuyện gì xảy ra, bà ta xoa mi tâm, nói, "Cho nên lần đó không hề có lời, còn lỗ vốn?"
Ba năm trước Tần Trăn Trăn một mực giật dây Tần Tranh Vanh đầu tư, nói rằng tin tức của bạn cô ta cực kỳ đáng tin, nhất định có thể kiếm được tiền cho Tần Tranh Vanh.
Tần Tranh Vanh vốn không tin đám hồ bằng cẩu hữu của Tần Trăn Trăn, nhưng không ngăn được Tần Trăn Trăn một mực khuyên, hơn nữa còn nói rất xác thực.
Cuối cùng Tần Tranh Vanh đầu tư hai triệu, ba tháng sau Tần Trăn Trăn đưa hắn bốn triệu.
Lần đó Tần Tranh Vanh cao hứng muốn hư, hắn cao hứng không phải vì bốn triệu đó, mà là cảm giác thành tựu khi con gái mình có "tiền đồ".
Thật ra thì lần đó căn bản không có lời, hai triệu của Tần Trăn Trăn và hai triệu của Tần Tranh Vanh đều lỗ sạch.
"Lỗ tiền thì lỗ tiên, con gạt ba con làm gì?" Lý Uyển Linh hận rèn sắt không thành thép, "Ban đầu ba con cũng không muốn con đầu tư, con nếu không phải muốn bỏ tiên, sao có thể biến thành cục diện như bây giờ, con còn trách ai?"
Thấy Lý Uyển Linh không hiểu mình, Tần Trăn Trăn còn tức giận hơn, "Mẹ còn nói! Lúc đó Tần Dung mới vừa thăng làm Phó tổng ở Mộ thị, ba ở nhà còn khen chị ta, là ai ngày ngày nhắc nhở bên tai con phải tranh giành, làm ra chút thành tích cho ba xem?"
"Mẹ muốn con tranh giành, chứ không có kêu con lừa gạt, cầm tiền công ty lừa gạt ba con." Lý Uyển Linh vội vàng phủi sạch quan hệ với bản thân.
"Mẹ không kêu con lừa gạt, nhưng con hỏi mẹ, sau khi con cầm bốn triệu kia về, mẹ có được lợi ích không?" Tần Trăn Trăn cắn răng hỏi.
Lý Uyển Linh không đáp.
Được lợi, dĩ nhiên là được rồi.
Lúc ấy Tần Tranh Vanh vẫn luôn khen Tần Dung, hắn còn hối hận hồi còn trẻ không nên đối xử với Tần Dung như vậy, chỉ là không thể đối mặt với việc Tần Dung ưu việt trước sau như một không cúi đầu.
Cho nên hắn ở nhà luôn nhắc tới Tần Dung, khen cô ưu tú, năng lực mạnh, rất giống lúc hắn còn trẻ phong độ, hắn nhớ Tần Dung, nhớ con gái lớn của mình.Lý Uyển Linh ngủ bên gối Tần Tranh Vanh nhiều năm như vậy, bà ta đã sớm nhìn ra tâm tư của Tần Tranh Vanh, vì vậy luôn muốn Tần Trăn Trăn ở trong sự nghiệp có thể có chút thành tựu, khiến cho Tần Tranh Vanh vui vẻ thật tốt.
Danh sách chương