"Thần tham kiến Điện Hạ." Hoa Hề cho Tô Hòa một cái lễ hoàn chỉnh.
Tô Hòa cho Hoa Hề đứng dậy, cô cũng không muốn quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lần này gọi Xuân Thần đến, là vì Bổn Điện Hạ muốn giao vụ án này cho Kỵ Thần, cho nên muốn hỏi ý kiến của Xuân Thần một chút."
Nghe lời này của Tô Hòa, Hoa Hề sợ run trong một chớp mắt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tô Hòa cảm thấy vẻ mặt này của Hoa Hề rất đáng để nghiền ngẫm, cô tiếp tục nói: "Kỵ Thần là Mị tộc, Bổn Điện Hạ suy nghĩ hắn cũng muốn cùng Mị tộc tra ra hung thủ."
Hoa Hề che giấu ưu tư trên mặt, nàng cúi đầu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Điện Hạ lựa chọn dĩ nhiên là anh minh nhất."
"Như vậy, nói cách khác là Xuân Thần không có điều gì dị nghị sao? Nếu đã như vậy, ngày mai lâm triều, Bổn Điện Hạ liền tuyên bố chuyện này." Tô Hòa nói.
Hoa Hề gắt gao giương môi, nàng giống như mang theo ngạc nhiên, nghi ngờ, trong mắt còn có tia hốt hoảng không dễ phát hiện.
Thật lâu sau Hoa Hề mới mở miệng, "Thần, có chút bận tâm, Kỵ Thần dù sao cũng là người Mị tộc, hắn tới điều tra chuyện này, sợ là khiến cho những kẻ miệng lưỡi không yên."
Hoa Hề cân nhắc từng chữ, tốc độ nói của nàng rất chậm.
"Cho nên vì danh dự của Điện Hạ, thần muốn thỉnh Uyên Liễm tướng quân đến tra, hắn là cận thần của Điện Hạ, do Điện Hạ một tay dạy dỗ, thần rất tin tưởng Uyên Liễm tướng quân."
Hoa Hề không có mấy lần cùng xuất hiện với Uyên Liễm, nhưng hôm nay lúc thượng triều, hảo cảm của Hoa Hề đối với Uyên Liễm đã tăng lên rất nhiều.
Thấy Hoa Hề không muốn Kỵ Thần đến tra án này, Tô Hòa nhướng mày một chút, quan hệ của cặp chị em ruột này cũng thật có ý vị sâu xa.
Nhưng mà như vậy thì lại càng khiến cho suy nghĩ để cho Kỵ Thần đến thẩm vấn Tựu Chiếm của Tô Hòa thêm kiên định, cô ngược lại muốn xem cuối cùng Kỵ Thần có thể làm ra chuyện lớn gì.
"Uyên Liễm?" Tô Hòa trầm ngâm nói, "Hắn sợ không thể góp sức, Bổn Điện Hạ giao cho hắn một chuyện quan trọng."
Con ngươi Hoa Hề đông lại, nàng há miệng một cái, cuối cùng cũng không từ chối nữa, chỉ cung kính nói, "Thần mọi thứ đều nghe theo Điện Hạ."
"Bổn Điện Hạ nhất định sẽ đòi công đạo cho con gái Xuân Thần, cho dù ai là hung thủ, nhất định nghiêm trị không tha." Tô Hòa bày ra dáng vẻ công bằng.
"Tạ Bệ Hạ." Hoa Hề quỳ xuống hành đại lễ với Tô Hòa.
-
Sau khi Hoa Hề rời đi, Tô Hòa đi ngay đến Phượng Hoa cung, cũng chính là cung điện của vị Quân Hậu Phượng Quy.
Phượng Hoa cung so với tẩm điện của Thanh Châu phải nói là càng thêm xa hoa hơn.
Nghe nói một thân cây, ngọn cỏ bên trong đều là kỳ trân dị bảo khó gặp của Vương Đô, ngay cả đá cuội trên mặt đất cũng là loại đá không tầm thường, mà là mắt đá bên dưới biển Nam Hải.
Loại đá này mang theo linh khí, được khảm dày đặc trên mặt đất trong Phượng Hoa cung, tạo thành một trận pháp tụ linh.
Tô Hòa đi vào Phượng Hoa cung liền cảm giác cõi lòng nặng nề cũng được buông thõng.
Phượng Hoa cung trồng rất nhiều cây ngô đồng cao lớn, Phượng Quy thường hay ngồi dưới một cây ngô đồng.
Lúc Tô Hòa tìm đến, đã thấy Phượng Quy mặc y phục trắng như tuyết, phong thần, anh tuấn.
Phượng Quy cầm một quyển sách ngọc, cúi đầu xem, cổ tay của hắn thon dãi, trắng nõn, đường cong vô cùng đẹp đẽ.
Bóng cây loang lổ trên người hắn, càng khiến cho đôi mắt phát ra sự thanh lãnh, tựa như một báu vật còn sót lại trên cõi đời này, độc lập tồn tại.
Cung nhân xung quanh cây ngô đồng sau khi nhìn thấy Tô Hòa, vội vàng quỳ xuống, lúc này mới kinh động đến Phượng Quy.
Phượng Quy ngước mắt nhìn lại, sau khi nhìn thấy Tô Hòa, hắn thu lại sách ngọc, sau đó hành lễ với Tô Hòa.
"Thần ra mắt Điện Hạ." Giọng của Phượng Quy như suối trong tung chảy, như gió qua rừng trúc, mang theo sự trong trẻo, lạnh lùng khó nói.
Tô Hòa đỡ Phượng Quy lên, "Không cần đa lễ như vậy, hôm nay tâm tình tốt, cho nên tới chỗ của ngươi tìm một chút thanh tĩnh."
-
Tô Hòa cho Hoa Hề đứng dậy, cô cũng không muốn quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lần này gọi Xuân Thần đến, là vì Bổn Điện Hạ muốn giao vụ án này cho Kỵ Thần, cho nên muốn hỏi ý kiến của Xuân Thần một chút."
Nghe lời này của Tô Hòa, Hoa Hề sợ run trong một chớp mắt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tô Hòa cảm thấy vẻ mặt này của Hoa Hề rất đáng để nghiền ngẫm, cô tiếp tục nói: "Kỵ Thần là Mị tộc, Bổn Điện Hạ suy nghĩ hắn cũng muốn cùng Mị tộc tra ra hung thủ."
Hoa Hề che giấu ưu tư trên mặt, nàng cúi đầu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Điện Hạ lựa chọn dĩ nhiên là anh minh nhất."
"Như vậy, nói cách khác là Xuân Thần không có điều gì dị nghị sao? Nếu đã như vậy, ngày mai lâm triều, Bổn Điện Hạ liền tuyên bố chuyện này." Tô Hòa nói.
Hoa Hề gắt gao giương môi, nàng giống như mang theo ngạc nhiên, nghi ngờ, trong mắt còn có tia hốt hoảng không dễ phát hiện.
Thật lâu sau Hoa Hề mới mở miệng, "Thần, có chút bận tâm, Kỵ Thần dù sao cũng là người Mị tộc, hắn tới điều tra chuyện này, sợ là khiến cho những kẻ miệng lưỡi không yên."
Hoa Hề cân nhắc từng chữ, tốc độ nói của nàng rất chậm.
"Cho nên vì danh dự của Điện Hạ, thần muốn thỉnh Uyên Liễm tướng quân đến tra, hắn là cận thần của Điện Hạ, do Điện Hạ một tay dạy dỗ, thần rất tin tưởng Uyên Liễm tướng quân."
Hoa Hề không có mấy lần cùng xuất hiện với Uyên Liễm, nhưng hôm nay lúc thượng triều, hảo cảm của Hoa Hề đối với Uyên Liễm đã tăng lên rất nhiều.
Thấy Hoa Hề không muốn Kỵ Thần đến tra án này, Tô Hòa nhướng mày một chút, quan hệ của cặp chị em ruột này cũng thật có ý vị sâu xa.
Nhưng mà như vậy thì lại càng khiến cho suy nghĩ để cho Kỵ Thần đến thẩm vấn Tựu Chiếm của Tô Hòa thêm kiên định, cô ngược lại muốn xem cuối cùng Kỵ Thần có thể làm ra chuyện lớn gì.
"Uyên Liễm?" Tô Hòa trầm ngâm nói, "Hắn sợ không thể góp sức, Bổn Điện Hạ giao cho hắn một chuyện quan trọng."
Con ngươi Hoa Hề đông lại, nàng há miệng một cái, cuối cùng cũng không từ chối nữa, chỉ cung kính nói, "Thần mọi thứ đều nghe theo Điện Hạ."
"Bổn Điện Hạ nhất định sẽ đòi công đạo cho con gái Xuân Thần, cho dù ai là hung thủ, nhất định nghiêm trị không tha." Tô Hòa bày ra dáng vẻ công bằng.
"Tạ Bệ Hạ." Hoa Hề quỳ xuống hành đại lễ với Tô Hòa.
-
Sau khi Hoa Hề rời đi, Tô Hòa đi ngay đến Phượng Hoa cung, cũng chính là cung điện của vị Quân Hậu Phượng Quy.
Phượng Hoa cung so với tẩm điện của Thanh Châu phải nói là càng thêm xa hoa hơn.
Nghe nói một thân cây, ngọn cỏ bên trong đều là kỳ trân dị bảo khó gặp của Vương Đô, ngay cả đá cuội trên mặt đất cũng là loại đá không tầm thường, mà là mắt đá bên dưới biển Nam Hải.
Loại đá này mang theo linh khí, được khảm dày đặc trên mặt đất trong Phượng Hoa cung, tạo thành một trận pháp tụ linh.
Tô Hòa đi vào Phượng Hoa cung liền cảm giác cõi lòng nặng nề cũng được buông thõng.
Phượng Hoa cung trồng rất nhiều cây ngô đồng cao lớn, Phượng Quy thường hay ngồi dưới một cây ngô đồng.
Lúc Tô Hòa tìm đến, đã thấy Phượng Quy mặc y phục trắng như tuyết, phong thần, anh tuấn.
Phượng Quy cầm một quyển sách ngọc, cúi đầu xem, cổ tay của hắn thon dãi, trắng nõn, đường cong vô cùng đẹp đẽ.
Bóng cây loang lổ trên người hắn, càng khiến cho đôi mắt phát ra sự thanh lãnh, tựa như một báu vật còn sót lại trên cõi đời này, độc lập tồn tại.
Cung nhân xung quanh cây ngô đồng sau khi nhìn thấy Tô Hòa, vội vàng quỳ xuống, lúc này mới kinh động đến Phượng Quy.
Phượng Quy ngước mắt nhìn lại, sau khi nhìn thấy Tô Hòa, hắn thu lại sách ngọc, sau đó hành lễ với Tô Hòa.
"Thần ra mắt Điện Hạ." Giọng của Phượng Quy như suối trong tung chảy, như gió qua rừng trúc, mang theo sự trong trẻo, lạnh lùng khó nói.
Tô Hòa đỡ Phượng Quy lên, "Không cần đa lễ như vậy, hôm nay tâm tình tốt, cho nên tới chỗ của ngươi tìm một chút thanh tĩnh."
-
Danh sách chương