Lý Dao Lâm là học sinh giỏi toàn trường, thành tích xuất sắc, tính cách ôn hòa, cùng với Lâm Nhược Lan khoe khoang chính là hai sự tồn tạ khác biệt hoàn toàn.

Nhưng hai người họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính cách bổ sung cho nhau, cho nên trở thành bạn thân.

Thật ra trong đáy lòng Lý Dao Lâm cũng cảm nhận được Lâm Nhược Lan thật sự phản nghịch, nhưng đó cũng chỉ là mở đầu cho những oán hận sau này của bọn họ.

Thấy Lý Dao Lâm đi ra, Tô Hòa nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống.

Động tác của cô tự nhiên, dứt khoát, gương mặt dưới ánh mặt trời càng tỏa sáng, đẹp đẽ.

Tô Hòa cởi áo khoác ngang eo, khoác nó lên vai, sau đó quay đầu nhìn Trì Vi Vi, "Đi!"

Nói xong, Tô Hòa liền đi trước.

"Chờ tôi một chút, Nhược Lan." Trì Vi Vi thở dài, nhận mệnh chậm chạp chạy tới bên cạnh Tô Hòa.

Lâm Nhược Lan là một người rất tự ti, nhạy cảm, cô ấy khoe khoang như vậy, chỉ là muốn che giấu nội tâm, coo ấy chỉ hi vọng được người khác chú ý.

Đó không phải là ham mê hư vinh, mà là một cô gái mười bảy tuổi sợ hãi cô đơn.

Cho nên Lâm Nhược Lan thường xuyên làm ra vài chuyện tự nhận là ngang tàn, thích nghe âm thanh người khác ghen tị, hâm mộ mình.

Cảnh quay này có không ít diễn viên quần chúng, cho nên quay mấy lần mới xong, cũng may ở đây cũng toàn là diễn viên có diễn xuất tốt.

Nhất là Tô Hòa.

Trầm Ngạn Lâm nhìn Tô Hòa trong ống kính, hắn cũng không khỏi rung động với vẻ ngoài và thần thái của cô gái này, cùng với lực biểu diễn mạnh mẽ.

Trì Vi Vi cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ trên người Tô Hòa, cô và Tô Hòa cũng xấp xỉ tuổi nhau, nhưng diễn xuất lại không cùng một cấp bậc.

Nhìn Tô Hòa đang diễn, Trì Vi Vi cũng khích lệ chính mình, lai lịch của cô còn thấp, dĩ nhiên không thể so với Tô Hòa đã lão luyện lăn lộn trong giới giải trí hơn năm năm.

Lâm Nhiễm chỉ học xong cao trung, tốt nghiệp cao trung không lâu liền được Trương Kính Chi chọn trúng, mà Trì Vi Vi đã học qua đại học, cô chỉ mới vào giới giải trí một năm mà thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Trì Vi Vi nhìn Tô Hòa vẫn mang theo hâm mộ.

Dù sao người ta vừa đẹp, diễn xuất lại tốt, từ thái độ của đạo diễn liền có thể nhìn ra.

Trầm Ngạn Lâm rất kiên nhẫn với Tô Hòa, bởi vì Tô Hòa cho thấy sự sự lão luyện, căn bản không cần Trầm Ngạn Lâm bận tâm, cô sẽ hỏi Trầm Ngạn Lâm cảnh phim này muốn có hiệu quả gì, phối hợp với ý tưởng của Trầm Ngạn Lâm về bộ phim mà cho ra một cảnh quay hợp lý.

Diễn xuất của Tô Hòa tốt, nhưng cô không cướp cảnh, rất chú trọng hợp tác cùng đoàn đội.

Một bộ phim cần sự kết hợp của cả tập thể, chứ không chỉ dựa vào một đoạn phim, cũng không dựa vào diễn xuất của một người nào đó, nên cảnh quay của mình, Tô Hòa một giây cũng không buông tha, không phải cảnh quay của mình, Tô Hòa cũng gắng sức phối hợp.

Tô Hòa từng làm đạo diễn, cho nên cô biết thứ diễn viên không thích nhất chính là bị cướp cảnh quay.

Trì Vi Vi dần dần xem Tô Hòa là thầy, đối phương mặc dù làm người rất lãnh đạm, nhưng lúc quay phim thái độ rất chuyên nghiệp, hỏi vấn đề gì cô cũng kiên nhẫn giải thích.

Tô Hòa không có nghĩa vụ chỉ dạy người mới, cho nên cô chỉ hướng dẫn một vấn đề hai lần, nếu còn không hiểu thì tự mình đi tìm nguyên nhân đi, cô không có nhiều thời gian để lãng phí cùng bọn họ.

Thỉnh thoảng Trương Kính Chi cũng sẽ đến thăm tổ phim, thực tế là đến xem biểu diễn của Tô Hòa.

Trầm Ngạn Lâm dở khóc dở cười với ân sư nhà mình, thích Tô Hòa thì nói thẳng đi, làm gì mà giống như... lén la lét lút.

Trương Kính Chi có đánh chết cũng không thừa nhận bản thân đến xem Tô Hòa, lúc Tô Hòa biểu diễn, hắn cũng chỉ chắp tay sau lưng, nghiêng đầu qua nhìn một chút mà thôi.

Đến xem náo nhiệt mà, thăm tổ phim cũng chỉ giết thời gian thôi? "..." Trầm Ngạn Lâm.

Đối với tiểu lão đầu mạnh miệng này, hắn không hề có biện pháp nào.

Vốn Trương Kính Chi còn phải giữ mặt mũi, Tô Hòa bên này cũng không tĩnh tâm, luôn vô tình hay hữu ý sỉ vả Trương Kính Chi một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện