"Vụ bắt cóc lúc trước cô cũng nhúng tay vào?". Tiêu Minh dẫn đầu mở miệng, trong lời nói mang theo sự chắc chắn như thể hắn chính mắt nhìn thấy vậy.

Mọi người nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tĩnh Hạ.

"Đại thần đang nói tới chuyện gì thế?".

"Là vụ Lục gia tiểu như cùng với Bạch Đào bị bắt cóc đó".

"Trời đất ạ, chẳng lẽ là do cô gái kia làm sao?".

"Có khi cô ta vì ghen tuông với Bạch Đào được đại thần sủng ái mà dựng nên vụ bắt cóc đó cũng nên".

"Nhưng Lục Thanh Ngọc thì liên quan gì?".

"Lục Thanh Ngọc là bạn thân với Bạch Đào, cô ta bắt cóc cả hai là điều dễ hiểu rồi a".

"Nhưng mà cô ta có bị cảnh sát bắt đâu".

"Hừ, ai biết cô ta có hối lộ họ không chứ".

"Cô ta độc ác như vậy bị đại thần chia tay cũng đáng lắm".

Từng người ở đây bàn tán loạn xạ, càng nghe càng cảm thấy như Tĩnh Hạ là kẻ chủ mưu.

Mấy chàng trai đứng gần Tĩnh Hạ nghe được liền nhíu mày, họ mới không tin tiểu sư muội làm ra đâu.

Đôi mắt trầm tĩnh của Quách Quỳ ít khi hiện lên cảm xúc, hơi nguy hiểm nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân nào đó đứng trước mắt.

Trong lòng Bạch Đào hiện lên tia đắc ý.

Đừng trách tôi, ai bảo cô là bạn gái cũ của đại thần đây? Không trừ khử thì cô ta không thấy yên tâm.

Dù Tĩnh Hạ vô tội thì cô ta phải biến thành có tội.

Được một lúc, Bạch Đào hơi nép vào người Tiêu Minh tỏ vẻ uất ức mở miệng: "Tại sao cô lại làm thế? Cô hại tôi thì không sao, tôi có thể chịu, nhưng Thanh Thanh hiện tại phải vào viện, chẳng lẽ cô không thấy có lỗi chút nào sao?".

Lời lẽ của Bạch Đào đầy chính nghĩa, như thật sự quan tâm tới Lục Thanh Ngọc vậy.

Sau lời nói này, ánh mắt của mọi người xung quanh dành cho Tĩnh Hạ càng thêm quỷ dị.

Căm ghét có, khinh thường có,...

"Này, cô có bằng chứng gì thì đưa ra đây, chỉ đứng đó nói suông mà đòi đổ hết lên đầu tiểu sư muội à". Cố Kha Tĩnh lúc này không nhịn được nữa mà mở miệng.

"Tôi... tôi cũng là nạn nhân mà...." Bạch Đào hơi nghẹn ngào nói.

Bộ dáng lúc này của cô ta thực đáng thương, giống như có khổ mà không thể nói, ánh mắt long lanh nhìn lên Tiêu Minh.

Trong lòng Tiêu Minh cảm thấy ngứa ngáy, bản tính đàn ông lập tức hiện lên, ánh mắt tức giận nhìn về Tĩnh Hạ chỉ im lặng từ nãy giờ.

"Tôi thật không ngờ cô lại làm ra chuyện tày trời như vậy, bây giờ tôi khuyên cô nên đi đầu thú, có khi sẽ được suy xét mà giảm nhẹ tội".

Tĩnh Hạ kéo khóe môi, khẽ cười khinh bỉ một cái, giữ nguyên tư thế khoanh tay, ngạo nghễ không kiềm chế được nhìn hắn.

"Tôi không làm thì tại sao tôi phải đi?".

"Tiểu Đào làm chứng, cô còn dám cãi?".

"Cô ta làm chứng? A, Bạch Đào thân ái, cô thấy lúc nào vậy? Nếu thật là tôi bắt cóc cô thì tôi còn để cô nhìn thấy chắc?".

Tĩnh Hạ khẽ nâng cằm, nhếch môi, lời nói ẩn chứa sự chế giễu.

"Hơn nữa, hai người không có một chút bằng chứng nào, nếu chỉ ở ngoài miệng thì tôi hoàn toàn có thể kiện cả hai vì tội vu khống".

"Tôi....." Lúc này Bạch Đào dường như á khẩu.

Đúng vậy, nếu thật là cô làm, vậy tại sao bọn cướp kia không khai cô ra, cảnh sát cũng không tìm được bằng chứng gì.

Nhưng lỡ đâm lao rồi, còn có thể quay đầu sao?

"Nhưng mà cô....."

Bạch Đào định lên tiếng thì ngay lúc này, miệng của cô ta như có ma lực nào đó chặn lại, không thể cất giọng được.

Lông mày Bạch Đào khẽ giật.

Vì sao cô ta không thể nói được, cả người cũng cứng đờ lại luôn vậy?

Cô ta nhìn về phía đôi mắt của cô gái đối diện, nhìn qua là một mảnh hoang vu, nhưng nhìn kĩ lại thì sâu trong đó lại có ý cười hiện lên.

Giống như cô cảm thấy thích thú khi tiêu khiển một món đồ chơi nào đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Đào dâng lên nỗi sợ không tên.

Bây giờ cô ta không thể nói, không thể cử động, trong mắt người ngoài thì là do cô ta đuối lí không còn gì để nói.

Trong chớp mắt, suy nghĩ của từng người xoay chuyển.

Có khi nào là có ẩn tình nào đó chưa được tiết lộ không?

Tiêu Minh nhận thấy bầu không khí thay đổi, ánh mắt hơi tức giận nhìn Bạch Đào.

Đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa, chuyện của cô mà còn kéo hắn vào.

Nhưng nhìn ánh mắt lóng lánh ánh nước của Bạch Đào nhìn mình, hắn không thể tức giận được lâu, khẽ vuốt sống lưng cô ta an ủi.

Có vẻ đến bây giờ Tiêu Minh vẫn chưa nhận thấy được sự khác lạ của cô bạn gái bên cạnh hắn, lực chú ý dồn vào người đối diện.

"Tĩnh Hạ, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô cần gì phải làm lớn chuyện lên như vậy, nếu chỉ muốn gây sự chú ý thì cô thành công rồi".

Tiêu Minh nói qua câu này, vào trong tai mọi người thì đều trở thành Tĩnh Hạ cố tình làm quá lên, hạ thấp Bạch Đào để gây sự chú ý với bạn trai cũ.

Tĩnh Hạ định mở miệng, lập tức có một bàn tay vươn ra, kéo cô lại gần.

Người đàn ông tuấn mỹ mặc bộ vest lịch lãm đứng cùng cô gái váy trắng dung nhan xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là cặp đôi trời đất tạo nên.

Quách Quỳ mặt mày nghiêm túc hơi chắn trước người cô, mang ý tứ bảo hộ rõ ràng.

Nhưng mà.....

Hắn không thể nói bằng lời được sao, cần gì phải làm vậy?

Tĩnh Hạ liếc mắt nhìn một bên mặt không góc chết khắc họa lên vẻ đẹp động lòng người của Quách Quỳ.

Cô khẽ rũ mi, lấy điện thoại ra nhìn một chút, ánh sáng điện thoại chiếu vào ánh mắt đen láy, Tĩnh Hạ tắt điện thoại đi, trong mắt hiện lên tia bí hiểm.

Cô vốn định cho bọn họ một món quà bất ngờ, nhưng món quà chưa kịp đến thì họ đã khơi mào mất rồi.

Vậy cũng tốt, đỡ tốn công.

Tiêu Minh nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mắt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này chướng mắt đến cực điểm.

Ai mà biết Tĩnh Hạ ăn mặc xinh đẹp lại hơn người như vậy, khí chất cuốn hút khiến người ta không dời mắt được.

Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện, Quách Quỳ thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, kéo cô gái ra sau lưng, che khuất tầm nhìn của Tiêu Minh.

Tĩnh Hạ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, không hiểu Quách Quỳ làm vậy là có ý gì, chắn thế này thì cô còn thấy cái quần què gì được nữa?

Cô muốn mở miệng nói chuyện, thì phía xa truyền đến một tiếng ồn, một cô gái gầy yếu được hai người đỡ vào, gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ giận dữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện