Giật hết cả mình!
Trong lòng tuy hơi giật mình, nhưng bộ dáng bên ngoài của cô vẫn bình tĩnh như thường.
Ông Lăng quét mắt qua tay của cô, cô cũng không giấu, mặc cho ông nhìn.
"Con định cầm nó đi?".
Tĩnh Hạ gật đầu.
"Muốn giao nó cho cảnh sát?".
Cô tiếp tục gật.
Ông Lăng thở dài " Nhưng như vậy vẫn chưa đủ".
Cô vẫn gật đầu tiếp.
Cô đương nhiên biết thế này chưa đủ, bằng không cô rảnh rỗi đi đến tận tổ chức Phong Nguyệt làm cái gì? "Việc này rất nguy hiểm, con vẫn muốn xen vào sao?".
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc nhìn ông " Ba, việc này không phải về việc nguy hiểm hay không, mà là có thành công hay không".
Ông Lăng hơi kinh ngạc nhìn Tĩnh Hạ.
Dù ông đã biết con gái ông không còn giống như xưa, đã trưởng thành và có chủ kiến hơn rất nhiều.
Nhưng chung quy ông vẫn kinh ngạc, con gái ông vì cái gì lại thay đổi một trời một vực như vậy?
[ ..... ] Ký chủ từ khi nào nghiêm túc như vậy, sao ta không biết?
Im ngay.
Ta nghiêm túc chút không được à?
Là một người làm đại sự, phải thật tự tin!
[ ..... ] Bổn hệ thống lại cảm thấy không liên quan lắm.
Ông Lăng cũng không nói gì nữa, tỏ vẻ bất lực đi vào phòng.
Tĩnh Hạ đi ra ngoài, điều đầu tiên là tìm một chiếc xe buýt đưa đến thành phố khác.
Cũng may tổ chức Phong Nguyệt cũng không phải là thật xa, nếu không cô sẽ cảm thấy mình chết ngất vì mệt.
Tại thành phố Y.
Đây chính là một thành phố xa hoa, rộng lớn với các tòa nhà cao ốc cao trọc trời.
Nơi đây cũng thật lớn, vì sao nữ chính không chuyển đến đây học luôn đi cho tiện?
Tĩnh Hạ vừa chậm rãi bước vừa ngắm nghía, bất chợt bị người chặn đường.
Sao lại chắn đường người khác vậy?
Như vậy là bất nhã đó.
Cô nhìn lên, thấy một người đàn ông mặc vest thanh lịch, trên gương mặt có đeo kính tạo nên cảm giác nghiêm túc.
"Tĩnh Hạ tiểu thư, lão đại của tôi cho mời". Giọng nói trầm thấp vang lên.
Tĩnh Hạ hơi nhíu mày.
Cô cảm thấy người này trông hơi quen......
Đây không phải là người bên cạnh nữ chính sao?
Vậy có nghĩa nữ chính cũng đang ở đây?
Cô cũng không đáp lại hắn, trực tiếp đi qua.
Ta không rảnh gặp nữ chính để bị hành đâu.
Ta muốn làm nhiệm vụ cao cả hơn.
Người đàn ông vẫn lịch sự như cũ " Tĩnh Hạ tiểu thư, lão đại của tôi cho mời".
Giọng điệu và cả câu nói đều không thay đổi.
Người này kiên nhẫn nha!
Cô xoay người lại " Dựa vào cái gì?".
Giọng điệu của cô rất kiêu ngạo, rất dễ dàng làm người ta tức giận.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không đổi, nhưng giọng điệu dường như đã hơi khác " Tĩnh Hạ tiểu thư, nếu như cô không muốn, tôi cũng có thể cho người đưa cô đi".
Nói xong có vài người mặc đồ đen như vệ sĩ bao vây cô.
Cái gì vậy?
Cướp người trắng trợn giữa đường không sợ bị bắt sao?
Các người không sợ nhưng ta sợ nhé.
Sợ đánh các ngươi bị thương nặng lại phải trả tiền viện phí đó.
Người qua đường dường như thấy có chuyện liền xúm lại, nhưng vẻ mặt của bọn họ giống như chỉ là xem kịch vui.
Con người mà........
Tĩnh Hạ bẻ bẻ khớp tay, trực tiếp động thủ trước.
Trong mọi hoàn cảnh, cô phải là người có lợi.
Mấy vệ sĩ thấy vậy liền xông vào, võ của mấy người này không phải nói chơi, cô đánh mà cảm thấy hơi đau tay.
Sau một lát đã xử lí xong, chỉ còn người đàn ông phía trước,
Lần này cô cũng không xông vào mà chỉ đứng một bên nhìn.
"Võ của Tĩnh Hạ tiểu thư rất tốt". Người đàn ông không khỏi nói một câu khen ngợi.
"Đó là điều hiển nhiên". Võ công của cô tất nhiên phải tốt.
"......"
Dừng một lát, người đàn ông lại nói " Nhưng dù vậy, chỉ sợ cô hôm nay không thể rời khỏi đây".
"Ai không thể rời khỏi còn chưa biết đâu". Giọng nói vẫn mang vẻ phách lối như cũ.
Trong giây lát, người đàn ông lại trực tiếp phi đến trước mặt cô.
Tĩnh Hạ nhanh chóng tránh ra, người đàn ông cầm súng chĩa thẳng vào người cô.
"Tĩnh Hạ tiểu thư, tôi không muốn......."
"Phanh".
Một nửa đầu súng bất ngờ bị bay sang chỗ khác, mấy viên đạn trong đó rơi ra.
Hắn còn chưa kịp nói đã thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc.
Trong tay cô có cầm một cây quạt lông vũ trắng.
Mà cây quạt này đang xòe ra chĩa thẳng vào cổ hắn.
Hắn trấn tĩnh lại " Tĩnh Hạ tiểu thư, cô nghĩ chỉ dựa vào cây quạt này là có thể thắng?".
"Thắng hay không thử sẽ biết".
Cô dí quạt vào cổ người đàn ông, chiếc quạt lông vũ này nhìn rất mềm mượt không gây hại gì, nhưng mà.......
Bây giờ hắn lại cảm thấy đau.
Cơn đau này từ cổ truyền đến tim, trong nháy mắt làm sắc mặt người đàn ông trắng bệch.
Làm sao có thể........?
Hắn nhìn vào mắt Tĩnh Hạ, đôi mắt cô không hề có bóng hình của hắn, làm hắn có cảm giác........
Hắn chỉ là một đồ vật.
Hơn nữa là một đồ vật sắp bị tiêu huỷ.
"Như vậy được chưa?". Giọng nói dễ nghe của cô gái vang lên, phá vỡ suy nghĩ của người đàn ông.
Tĩnh Hạ thu quạt lại, nhẹ nhàng phe phẩy, động tác tùy ý mà tiêu sái.
Cô cũng không để ý tới những người khác, nhanh chóng đến nơi cần đến.
Làm nhanh nhanh còn về!
Trong lòng tuy hơi giật mình, nhưng bộ dáng bên ngoài của cô vẫn bình tĩnh như thường.
Ông Lăng quét mắt qua tay của cô, cô cũng không giấu, mặc cho ông nhìn.
"Con định cầm nó đi?".
Tĩnh Hạ gật đầu.
"Muốn giao nó cho cảnh sát?".
Cô tiếp tục gật.
Ông Lăng thở dài " Nhưng như vậy vẫn chưa đủ".
Cô vẫn gật đầu tiếp.
Cô đương nhiên biết thế này chưa đủ, bằng không cô rảnh rỗi đi đến tận tổ chức Phong Nguyệt làm cái gì? "Việc này rất nguy hiểm, con vẫn muốn xen vào sao?".
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc nhìn ông " Ba, việc này không phải về việc nguy hiểm hay không, mà là có thành công hay không".
Ông Lăng hơi kinh ngạc nhìn Tĩnh Hạ.
Dù ông đã biết con gái ông không còn giống như xưa, đã trưởng thành và có chủ kiến hơn rất nhiều.
Nhưng chung quy ông vẫn kinh ngạc, con gái ông vì cái gì lại thay đổi một trời một vực như vậy?
[ ..... ] Ký chủ từ khi nào nghiêm túc như vậy, sao ta không biết?
Im ngay.
Ta nghiêm túc chút không được à?
Là một người làm đại sự, phải thật tự tin!
[ ..... ] Bổn hệ thống lại cảm thấy không liên quan lắm.
Ông Lăng cũng không nói gì nữa, tỏ vẻ bất lực đi vào phòng.
Tĩnh Hạ đi ra ngoài, điều đầu tiên là tìm một chiếc xe buýt đưa đến thành phố khác.
Cũng may tổ chức Phong Nguyệt cũng không phải là thật xa, nếu không cô sẽ cảm thấy mình chết ngất vì mệt.
Tại thành phố Y.
Đây chính là một thành phố xa hoa, rộng lớn với các tòa nhà cao ốc cao trọc trời.
Nơi đây cũng thật lớn, vì sao nữ chính không chuyển đến đây học luôn đi cho tiện?
Tĩnh Hạ vừa chậm rãi bước vừa ngắm nghía, bất chợt bị người chặn đường.
Sao lại chắn đường người khác vậy?
Như vậy là bất nhã đó.
Cô nhìn lên, thấy một người đàn ông mặc vest thanh lịch, trên gương mặt có đeo kính tạo nên cảm giác nghiêm túc.
"Tĩnh Hạ tiểu thư, lão đại của tôi cho mời". Giọng nói trầm thấp vang lên.
Tĩnh Hạ hơi nhíu mày.
Cô cảm thấy người này trông hơi quen......
Đây không phải là người bên cạnh nữ chính sao?
Vậy có nghĩa nữ chính cũng đang ở đây?
Cô cũng không đáp lại hắn, trực tiếp đi qua.
Ta không rảnh gặp nữ chính để bị hành đâu.
Ta muốn làm nhiệm vụ cao cả hơn.
Người đàn ông vẫn lịch sự như cũ " Tĩnh Hạ tiểu thư, lão đại của tôi cho mời".
Giọng điệu và cả câu nói đều không thay đổi.
Người này kiên nhẫn nha!
Cô xoay người lại " Dựa vào cái gì?".
Giọng điệu của cô rất kiêu ngạo, rất dễ dàng làm người ta tức giận.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không đổi, nhưng giọng điệu dường như đã hơi khác " Tĩnh Hạ tiểu thư, nếu như cô không muốn, tôi cũng có thể cho người đưa cô đi".
Nói xong có vài người mặc đồ đen như vệ sĩ bao vây cô.
Cái gì vậy?
Cướp người trắng trợn giữa đường không sợ bị bắt sao?
Các người không sợ nhưng ta sợ nhé.
Sợ đánh các ngươi bị thương nặng lại phải trả tiền viện phí đó.
Người qua đường dường như thấy có chuyện liền xúm lại, nhưng vẻ mặt của bọn họ giống như chỉ là xem kịch vui.
Con người mà........
Tĩnh Hạ bẻ bẻ khớp tay, trực tiếp động thủ trước.
Trong mọi hoàn cảnh, cô phải là người có lợi.
Mấy vệ sĩ thấy vậy liền xông vào, võ của mấy người này không phải nói chơi, cô đánh mà cảm thấy hơi đau tay.
Sau một lát đã xử lí xong, chỉ còn người đàn ông phía trước,
Lần này cô cũng không xông vào mà chỉ đứng một bên nhìn.
"Võ của Tĩnh Hạ tiểu thư rất tốt". Người đàn ông không khỏi nói một câu khen ngợi.
"Đó là điều hiển nhiên". Võ công của cô tất nhiên phải tốt.
"......"
Dừng một lát, người đàn ông lại nói " Nhưng dù vậy, chỉ sợ cô hôm nay không thể rời khỏi đây".
"Ai không thể rời khỏi còn chưa biết đâu". Giọng nói vẫn mang vẻ phách lối như cũ.
Trong giây lát, người đàn ông lại trực tiếp phi đến trước mặt cô.
Tĩnh Hạ nhanh chóng tránh ra, người đàn ông cầm súng chĩa thẳng vào người cô.
"Tĩnh Hạ tiểu thư, tôi không muốn......."
"Phanh".
Một nửa đầu súng bất ngờ bị bay sang chỗ khác, mấy viên đạn trong đó rơi ra.
Hắn còn chưa kịp nói đã thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc.
Trong tay cô có cầm một cây quạt lông vũ trắng.
Mà cây quạt này đang xòe ra chĩa thẳng vào cổ hắn.
Hắn trấn tĩnh lại " Tĩnh Hạ tiểu thư, cô nghĩ chỉ dựa vào cây quạt này là có thể thắng?".
"Thắng hay không thử sẽ biết".
Cô dí quạt vào cổ người đàn ông, chiếc quạt lông vũ này nhìn rất mềm mượt không gây hại gì, nhưng mà.......
Bây giờ hắn lại cảm thấy đau.
Cơn đau này từ cổ truyền đến tim, trong nháy mắt làm sắc mặt người đàn ông trắng bệch.
Làm sao có thể........?
Hắn nhìn vào mắt Tĩnh Hạ, đôi mắt cô không hề có bóng hình của hắn, làm hắn có cảm giác........
Hắn chỉ là một đồ vật.
Hơn nữa là một đồ vật sắp bị tiêu huỷ.
"Như vậy được chưa?". Giọng nói dễ nghe của cô gái vang lên, phá vỡ suy nghĩ của người đàn ông.
Tĩnh Hạ thu quạt lại, nhẹ nhàng phe phẩy, động tác tùy ý mà tiêu sái.
Cô cũng không để ý tới những người khác, nhanh chóng đến nơi cần đến.
Làm nhanh nhanh còn về!
Danh sách chương