_ Con chắc chứ?- Ông Đới ngạc nhiên nhìn Thanh San.

_ Con chắc!- Thanh San gật đầu đầy chắc chắn.

Ông Đới chậm rãi đưa tay lên đẩy gọng kính. Đôi mắt của ông đăm chiêu nghĩ ngợi. Mọi nước đi của con gái ông lúc này phải được tính toán thật kỹ càng nếu không báo chí chớp lấy cơ hội ngay.

_ Con đã bàn bạc với Hải Luân chưa? _ Dạ vẫn chưa ạ!- Thanh San chậm rãi gật đầu.- Nếu ba đồng ý, con sẽ bàn bạc với cậu ấy.

_ Gia đình ta với Nguyễn Lâm có mối quan hệ rất tốt. Nếu việc này làm không khéo và thận trọng thì rất có thể mối quan hệ này sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

_ Bởi vậy nên con mới muốn ba giúp đỡ. Chỉ cần ba đồng ý thì mọi việc sẽ xem như tạm ổn. Báo chí sẽ không thể nào bắt bẻ. Cát Nguyên cũng không có cơ hội phản công nữa.

_ Được rồi! Con hãy nói chuyện với Hải Luân đi! Ba sẽ nói chuyện với mẹ cậu ấy.

_ Dạ vâng!- Thanh San nở một nụ cười thật tươi.- Con cảm ơn ba.

_ Đừng cảm ơn ba vội! Nếu kế hoạch này ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nhà, ba sẽ hỏi tội con đấy.

_ Hì hì!

*************

Một chiếc xe thể thao màu đỏ sáng bóng dừng ngay trước lối vào con hẻm nhỏ. Nữ chủ nhân của chiếc xe, chậm rãi bước xuống và đưa mắt quan sát xung quanh. Trong bộ đồ mang phong cách demin khỏe khoắn, cô khiến cho bao nhiêu tên con trai đi ngang qua đều phải quay lại nhìn mình một cách say đắm. Khẽ thở dài và lắc đầu, cô chậm rãi tiến sâu vào con hẻm.

Càng tiến sâu vào trong con hẻm, cô không khỏi ngạc nhiên.

_ Nằm trong một con hẻm nhỏ xíu thế này mà bọn nhà báo vẫn tìm ra và vây kín mấy ngày liền. Cát Nguyên Anh ghê thật!- Cô nàng nhẹ nhàng nhếch môi vẽ nên một nét cong thật quyến rũ.

+Trina: Vâng!!!!!!!!!!! Kính thưa pà kon kô pác! Cô nàng mà Trina nói từ nãy giờ chính là Tiểu thư Hoài Thuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!

+M.n: bít rùi! =.=

+Trina: Mất hứng quá! =.=

+Hoài Thu: Típ đi cho tui nhờ! >”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện