Editor: Vanny
Lại nói về Phùng Quân Trạch, chỉ có mấy ngày mà đã dẫn mấy người cải trang thành thương nhân tới đô thành Hàm Hàm của Ca Châu rồi, y không lập tức hành động mà trước tiên sắp xếp mấy người đó ngụ lại trong thành Hàm Hàm. Sau đó mới sai người tới vùng lân cận Cảnh vương phủ bắt đầu dò xét. Người của y rất cẩn thận dò xét xung quanh vương phủ mấy ngày, nhận thấy Cảnh vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Trong lòng Phùng Quân Trạch đã hiểu, biết được vương phi tám chín phần là đang ở trong Cảnh vương phủ. Nhưng bọn họ chỉ có mấy người cũng không thể tiến vào vương phủ cướp người được, chỉ có thể ở bên ngoài đợi thời cơ.
Trì Ninh Bái đi không quá 2 ngày cũng tới. Người huynh ấy dẫn theo cũng không tính là nhiều, chỉ là khi tới Hàm Hàm huynh ấy cũng hết cách. Thủ vệ của vương phủ nhiều gấp đôi so với ngày thường. Mười mấy người bọn họ làm sao đi vào được, chỉ đành ở lại trong thành trước đã.
Cả đoạn đường Thẩm Nhạn Dung đều đi theo Trì Ninh Bái, tuy rằng vất vả nhưng cũng không sao. Với lại cả đường Trì Ninh Bái đối xử với nàng ấy cũng không tệ. Lần này muội ấy tới Hàm Hàm, một là muốn ở bên Trì Ninh Bái, hai là thật sự muốn sớm cứu được Mẫu Đơn tỷ. Chỉ là khi tới Hàm Hàm, muội ấy mới hiểu chuyện này khó khăn cỡ nào, thủ vệ trong vương phủ trùng trùng điệp điệp, phải cứu thế nào đây? Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái đều không có cách nào, không thể khua chiêng giống trống xông vào cứu người. Ở đây là Ca Châu, là đất phong của Cảnh vương, nếu như thật sự khua chiêng giống trống xông vào vương phủ chẳng phải là đi tìm chỗ chết sao?
Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu ở trong vương phủ cũng sốt ruột không thôi. Bụng của Mẫu đơn càng ngày càng lớn, đã mang thai hơn 5 tháng rồi, cho dù có mặc quần áo rộng thì cũng không che giấu được cái bụng. Bụng càng lớn thì chạy trốn càng phiền phức.
Đã tới tháng 5 rồi, thời tiết càng ngày càng ấm lên. Tin tức ở tiền tuyến vẫn luôn truyền tới tai dân chúng. Trận chiến của Yến vương và Tuyên đế vẫn luôn là Yến vương chiến thắng. Nàng biết lần này e rằng không cần tới 1 năm là có thể đánh tới An Dương rồi.
Ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu đang trò chuyện ở trong phòng. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tập Vân: “Điện hạ, người tới rồi.”
Cảnh vương đẩy cửa bước vào. 2 nữ nhân cũng không nhìn hắn ta, yên lặng đánh cờ. Cảnh vương cũng không nói chuyện chỉ đứng bên cạnh Thi Bảo Thu nhìn 2 người đánh cờ. Sau nửa canh giờ thì đánh xong, Bảo Thu đỡ Mẫu Đơn đang bụng mang dạ chửa đi mấy vòng trong phòng. 2 người cũng không chào hỏi gì Cảnh vương. Từ hơn nửa tháng trước, mỗi ngày Cảnh vương đều tới đây 1 chuyến, cũng không nói gì nhiều chì là nhìn 2 người đánh cờ, đôi khi cũng hàn huyên vài câu với Mẫu Đơn.
Lần này Cảnh vương cũng không nói gì nhiều, nhìn 2 người đi đi lại lại một hồi mới nói ý định hôm nay tới đây: “Đệ muội, lát nữa qua dùng bữa với thái hoàng thái phi đi. Bà ấy hơi nhớ muội đó.”
Đương nhiên Mẫu Đơn biết thái hoàng thái phi nhớ nàng rồi, cũng không nói gì nhiều, khẽ gật đầu: “Muội biết rồi.”
Cảnh vương ở lại trong phòng một hồi rồi mới rời khỏi. Lúc đi cũng dẫn theo Thi Bảo Thu đi cùng. Nàng ấy yên lặng đi theo phía sau hắn ta, nghe hắn ta nói: “Lát nữa ngươi đến viện của ta. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng, dân nữ tuân lệnh.” Thi Bảo Thu cũng không nói gì nhiều, vẻ mặt bình thản đáp ứng.
Trong lòng Cảnh vương bỗng nhiên nổi lên một sự bực dọc và giận dữ không thể trút ra. Mấy ngày trước đó Thi Bảo Thu này đối xử với hắn ta cũng coi như lễ độ. Từ mấy ngày trước sau khi trở mặt với hắn ta, bề ngoài thì cung kính, giọng điệu cũng phục tùng hắn ta, nhưng không biết tại sao, hắn ta lại cảm thấy nàng ấy như vậy lại không bằng như trước kia, luôn cảm thấy trong lòng bực bội khó tả.
Vệ An Cảnh quay đầu nhìn dáng vẻ của nàng ấy, bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm vào Bảo Thu, cười lạnh nói: “Thi Bảo Thu, ngươi không cảm thấy ngươi ở lại trong vương phủ như vậy không ra thể thống gì sao? Nữ nhân ở trong vương phủ, ngoại trừ thái hoàng thái phi và Yến vương phi, hoặc là nha hoàn trong phủ, còn lại cũng chỉ có nữ nhân của bổn vương, ngươi nói xem, ngươi định như thế nào hả?”
Sắc mặt Thi Bảo Thu trắng thêm 2 phần, bước chân cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân tồi tệ trước mắt, mở miệng rồi lại ngậm lại, qua một hồi mới nói: “Dân nữ… nghe theo sự sắp xếp của điện hạ…”
Cảnh vương cười lạnh: “Đã như vậy, chi bằng đêm nay ngươi ở lại trong phủ của bổn vương làm nha hoàn thông phòng đi.” Dứt lời, mặc kệ sắc mặt càng ngày càng từ trắng chuyển sang xanh của Thi Bảo Thu, xoay người rời khỏi.
Thi Bảo Thu đứng tại chỗ thẫn thờ nhìn bóng lưng của nam nhân đã biến mất kia. Rất lâu sau, cơ thể giống như bị rút hết sức lực vậy mềm nhũn tựa vào cây quế bên cạnh. Qua lúc lâu mới lê bước từ từ đi về phòng.
Vào buổi tối, Mẫu Đơn liền qua viện của thái hoàng thái phi. Cảnh vương cũng ở đó, sắc mặt bình thản ngồi một bên. Nói ra thì từ sau khi thái hoàng thái phi và Mẫu Đơn trở mặt lần trước, 2 người liền không gặp vài lần. Bây giờ cũng gần 1 tháng không gặp, một tháng này bụng của Mẫu Đơn cũng lớn rất nhiều.
Thái hoàng thái phi quan sát bụng của Mẫu Đơn mấy lần rồi mới nói: “Được rồi, ngồi xuống đi. Bây giờ ngươi bụng mang dạ chửa không cần hành lễ đâu.”
Mẫu Đơn lên tiếng đa tạ rồi ngồi xuống, lại nghe thái hoàng thái phi nói: “Đã 1 tháng không gặp ngươi rồi, bụng cũng lớn hơn rất nhiều. Bổn cung nhìn cái bụng ngày của ngươi, rất giống bé trai.” Gương mặt nghiêm túc của thái hoàng thái phi cuối cùng cũng lộ chút ý cười: “Được rồi, ngươi cũng đói rồi, mau sai người dọn thức ăn lên thôi.”
Tới khi nha hoàn bày từng món từng món ăn lên, 3 người cũng mặc cho nha hoàn hầu hạ dùng bữa. Mẫu Đơn trầm mặc nhìn nha hoàn gắp cho nàng một đũa măng chua xào tép, nàng yên lặng nuốt xuống. Măng chua mang theo vị chua nhàn nhạt, tép cũng rất tươi, mùi vị cũng không tệ. Lúc đang ăn nàng nghe thái hoàng thái phi nói: “Nghe nói Yến Nhi đã đánh tới Nhạc Châu rồi, qua thêm 2 toà thành nữa là tới An Dương rồi, lúc đó cũng là lúc Cảnh Nhi sẽ dẫn ngươi qua đó. Ngươi cố gắng khuyên nhủ Yến Nhi, đừng để nó làm ra hành động gì quá khích. Như vậy đối với mọi người đều tốt, có hiểu không?”
Mẫu Đơn biết những lời này là nói với nàng, cũng hiểu ý trong lời nói đó. Nàng không trả lời gì hết, im lặng ăn đồ ăn mà nha hoàn gắp cho nàng.
Thấy nàng không để ý tới mình, sắc mặt thái hoàng thái phi càng khó coi, đập bàn rầm một cái, lớn tiếng nói: “Lời của bổn cung ngươi có nghe không.”
Một phòng nha hoàn nào có gặp qua trường hợp như vậy, bị doạ tới run cầm cập quỳ hết xuống, mấy nha hoàn gắp thức ăn càng thêm run tay. Lúc này Mẫu Đơn mới bình thản nói: “Con dâu nhớ rồi.”
Cảnh vương cũng lạnh giọng nói: “Được rồi, mau dùng cơm đi.”
Hắn ta không nói thì thôi, vừa nói thì thái hoàng thái phi lại càng có lời để nói, nhịn không được nhìn về phía hắn ta oán giận nói: “Xem xem Thất đệ con cưới về một vương phi như thế nào này, lúc nào cũng chống đối bổn cung! Cái loại con dâu bất hiếu này, bổn cung thật muốn từ nó đi! Lục nhi con nhớ kỹ đấy, sau này chọn vương phi nhất định phải để bổn cung xem qua, có biết không? Còn nữa con cũng 25 rồi, hậu viện một đống thiếp cũng nên nghiêm túc tìm một phi tử để quản lý hậu viện rồi đấy. Nhưng thân phận con có chút khác biệt, chuyện tuyển phi này nhất định phải cẩn trọng! Nói không chừng lần tuyển này là …. sau này.”
“Được rồi!” Cảnh vương đột nhiên cau mày, nhìn về phía thái hoàng thái phi: “Trong lòng bổn vương đã chọn được người cho vị trí phi tử rồi, không cần thái hoàng thái phi hao tâm tổn trí.”
Sắc mặt thái hoàng thái phi biến đổi: “Là ai?”
Cảnh vương không lên tiếng, im lặng ăn cơm. Thái hoàng thái phi thấy nhi tử không để ý tới mình, lại càng sợ nhi tử yêu quý nhất của mình giống như đứa con út cưới một nữ nhân khó ưa về, tiếp tục truy hỏi: “Lục Nhi, con nói mẫu phi nghe xem. Rốt cuộc con nhìn trúng cô nương nhà nào vậy?”
Bỗng nhiên Cảnh vương nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thái hoàng thái phi: “Mẫu phi, người thật sự muốn biết là ai sao? Nếu bổn vương nói với người, người đừng tức giận hại sức khoẻ đấy. Người bổn vương nhìn trúng Thi cô nương, định cưới nàng làm chính thê.”
Mẫu Đơn và thái hoàng thái phi đều ngẩn ra. Mẫu Đơn cũng hơi ngạc nhiên, thấy trên mặt Cảnh vương tuy có ý cười nhẹ nhưng sắc mặt lại rất trịnh trọng, biết rằng đây chắc hẳn là lời thật lòng của Cảnh vương liền yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Thái hoàng thái phi nghe được những lời này, thực sự không dám tin vào đôi tai của mình, lại hỏi lại một lượt, vẫn nhận được một đáp án giống nhau. Lúc này bà càng giận dữ hơn, vỗ mạnh bàn một cái, cả giận nói: “Lục Nhi, con điên rồi phải không. Nàng ta là đứa quê mùa, vậy mà con muốn cưới nó làm chính phi? Ta khuyên con nên nhanh chóng dẹp bỏ ý định đó đi, nếu không…”
Vệ An Cảnh đột nhiên đứng dậy, nói câu bổn vương ăn no rồi liền sải bước rời khỏi, chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn đang yên lặng ăn cơm tối và thái hoàng thái phi đang nổi trận lôi đình. Sau đó Mẫu Đơn thật sự cũng nuốt không trôi nữa, từ biệt sớm với thái hoàng thái phi rồi rời khỏi.
Lại nói tới Cảnh vương sau khi trực tiếp đi thẳng về viện của mình, không bao lâu thì có nha hoàn tới thông báo, nói rằng Thi cô nương đã tắm rửa xong đang đợi hắn ta ở trong phòng. Lúc này hắn ta mới nhớ ra chuyện chiều nay hắn ta nhất thời nóng giận đã sai nha hoàn dặn dò Thi Bảo Thu sau khi tắm rửa xong thì qua đây hầu hạ. Vốn dĩ những lời nói hắn ta với thái hoàng thái phi đều là lời thật lòng, đại khái chỉ có điểm này là hắn ta và Vệ Lang Yến giống nhau, đã thích một nữ nhân thì sẽ cố chấp tới cùng, bất chấp tất cả. Nghĩ tới đây, Vệ An Cảnh nhịn không được nở nụ cười, vẫy tay sai nha hoàn lui xuống, đứng dậy đi vào phòng.
Vòng qua bình phong, hắn ta liếc mắt liền thấy Thi Bảo Thu mặc áo choàng trắng sạch sẽ đang ngồi trên cạnh giường. Nàng ấy không chút son phấn, làn da trắng ngần, cơ thể lờ mờ hơi run, đứng nhìn từ xa, nàng ấy có chút gầy yếu lại càng làm dấy lên lòng thương hại trong tim hắn ta. Từ trước tới nay Vệ An Cảnh không phải là người có thể kiềm chế, đối với hắn ta mà nói, làm thiếp của hắn ta trước rồi sau đó mới làm vương phi của hắn ta không phải là không được. Hắn ta sẽ không nhẫn nại với chính mình, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều nữa, sải bước đi qua, đè nữ nhân hơi run rẩy ở dưới thân…
Ngày hôm sau Mẫu Đơn liền nghe chuyện Thi Bảo Thu trở thành thiếp của Cảnh vương. Nàng cũng không kinh ngạc gì nhiều, chỉ nhịn không được thở dài một tiếng. Mấy ngày sau đó Thi Bảo Thu cũng không qua thăm nàng nữa. Lại đợi thêm mấy ngày nữa Bảo Thu mới qua, với trước kia không có gì khác biệt, 2 người đều không nhắc tới Cảnh vương, cùng nhau trò chuyện. Không bao lâu Cảnh vương cũng tới, nhìn thấy Thi Bảo Thu cũng không nhịn được nở nụ cười dịu dàng, thấy nàng ấy không đê ý tới mình, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Mẫu Đơn nói: “Đệ muội, mấy ngày nay muội cứ chuẩn bị chuẩn bị đi. 3 ngày sau, ta sẽ dẫn muội đi gặp Thất đệ.”
Mẫu Đơn hiểu được đây là ý gì, cơ thể dần cứng đờ.
Hết chương 112.
Lại nói về Phùng Quân Trạch, chỉ có mấy ngày mà đã dẫn mấy người cải trang thành thương nhân tới đô thành Hàm Hàm của Ca Châu rồi, y không lập tức hành động mà trước tiên sắp xếp mấy người đó ngụ lại trong thành Hàm Hàm. Sau đó mới sai người tới vùng lân cận Cảnh vương phủ bắt đầu dò xét. Người của y rất cẩn thận dò xét xung quanh vương phủ mấy ngày, nhận thấy Cảnh vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Trong lòng Phùng Quân Trạch đã hiểu, biết được vương phi tám chín phần là đang ở trong Cảnh vương phủ. Nhưng bọn họ chỉ có mấy người cũng không thể tiến vào vương phủ cướp người được, chỉ có thể ở bên ngoài đợi thời cơ.
Trì Ninh Bái đi không quá 2 ngày cũng tới. Người huynh ấy dẫn theo cũng không tính là nhiều, chỉ là khi tới Hàm Hàm huynh ấy cũng hết cách. Thủ vệ của vương phủ nhiều gấp đôi so với ngày thường. Mười mấy người bọn họ làm sao đi vào được, chỉ đành ở lại trong thành trước đã.
Cả đoạn đường Thẩm Nhạn Dung đều đi theo Trì Ninh Bái, tuy rằng vất vả nhưng cũng không sao. Với lại cả đường Trì Ninh Bái đối xử với nàng ấy cũng không tệ. Lần này muội ấy tới Hàm Hàm, một là muốn ở bên Trì Ninh Bái, hai là thật sự muốn sớm cứu được Mẫu Đơn tỷ. Chỉ là khi tới Hàm Hàm, muội ấy mới hiểu chuyện này khó khăn cỡ nào, thủ vệ trong vương phủ trùng trùng điệp điệp, phải cứu thế nào đây? Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái đều không có cách nào, không thể khua chiêng giống trống xông vào cứu người. Ở đây là Ca Châu, là đất phong của Cảnh vương, nếu như thật sự khua chiêng giống trống xông vào vương phủ chẳng phải là đi tìm chỗ chết sao?
Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu ở trong vương phủ cũng sốt ruột không thôi. Bụng của Mẫu đơn càng ngày càng lớn, đã mang thai hơn 5 tháng rồi, cho dù có mặc quần áo rộng thì cũng không che giấu được cái bụng. Bụng càng lớn thì chạy trốn càng phiền phức.
Đã tới tháng 5 rồi, thời tiết càng ngày càng ấm lên. Tin tức ở tiền tuyến vẫn luôn truyền tới tai dân chúng. Trận chiến của Yến vương và Tuyên đế vẫn luôn là Yến vương chiến thắng. Nàng biết lần này e rằng không cần tới 1 năm là có thể đánh tới An Dương rồi.
Ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu đang trò chuyện ở trong phòng. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tập Vân: “Điện hạ, người tới rồi.”
Cảnh vương đẩy cửa bước vào. 2 nữ nhân cũng không nhìn hắn ta, yên lặng đánh cờ. Cảnh vương cũng không nói chuyện chỉ đứng bên cạnh Thi Bảo Thu nhìn 2 người đánh cờ. Sau nửa canh giờ thì đánh xong, Bảo Thu đỡ Mẫu Đơn đang bụng mang dạ chửa đi mấy vòng trong phòng. 2 người cũng không chào hỏi gì Cảnh vương. Từ hơn nửa tháng trước, mỗi ngày Cảnh vương đều tới đây 1 chuyến, cũng không nói gì nhiều chì là nhìn 2 người đánh cờ, đôi khi cũng hàn huyên vài câu với Mẫu Đơn.
Lần này Cảnh vương cũng không nói gì nhiều, nhìn 2 người đi đi lại lại một hồi mới nói ý định hôm nay tới đây: “Đệ muội, lát nữa qua dùng bữa với thái hoàng thái phi đi. Bà ấy hơi nhớ muội đó.”
Đương nhiên Mẫu Đơn biết thái hoàng thái phi nhớ nàng rồi, cũng không nói gì nhiều, khẽ gật đầu: “Muội biết rồi.”
Cảnh vương ở lại trong phòng một hồi rồi mới rời khỏi. Lúc đi cũng dẫn theo Thi Bảo Thu đi cùng. Nàng ấy yên lặng đi theo phía sau hắn ta, nghe hắn ta nói: “Lát nữa ngươi đến viện của ta. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng, dân nữ tuân lệnh.” Thi Bảo Thu cũng không nói gì nhiều, vẻ mặt bình thản đáp ứng.
Trong lòng Cảnh vương bỗng nhiên nổi lên một sự bực dọc và giận dữ không thể trút ra. Mấy ngày trước đó Thi Bảo Thu này đối xử với hắn ta cũng coi như lễ độ. Từ mấy ngày trước sau khi trở mặt với hắn ta, bề ngoài thì cung kính, giọng điệu cũng phục tùng hắn ta, nhưng không biết tại sao, hắn ta lại cảm thấy nàng ấy như vậy lại không bằng như trước kia, luôn cảm thấy trong lòng bực bội khó tả.
Vệ An Cảnh quay đầu nhìn dáng vẻ của nàng ấy, bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm vào Bảo Thu, cười lạnh nói: “Thi Bảo Thu, ngươi không cảm thấy ngươi ở lại trong vương phủ như vậy không ra thể thống gì sao? Nữ nhân ở trong vương phủ, ngoại trừ thái hoàng thái phi và Yến vương phi, hoặc là nha hoàn trong phủ, còn lại cũng chỉ có nữ nhân của bổn vương, ngươi nói xem, ngươi định như thế nào hả?”
Sắc mặt Thi Bảo Thu trắng thêm 2 phần, bước chân cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân tồi tệ trước mắt, mở miệng rồi lại ngậm lại, qua một hồi mới nói: “Dân nữ… nghe theo sự sắp xếp của điện hạ…”
Cảnh vương cười lạnh: “Đã như vậy, chi bằng đêm nay ngươi ở lại trong phủ của bổn vương làm nha hoàn thông phòng đi.” Dứt lời, mặc kệ sắc mặt càng ngày càng từ trắng chuyển sang xanh của Thi Bảo Thu, xoay người rời khỏi.
Thi Bảo Thu đứng tại chỗ thẫn thờ nhìn bóng lưng của nam nhân đã biến mất kia. Rất lâu sau, cơ thể giống như bị rút hết sức lực vậy mềm nhũn tựa vào cây quế bên cạnh. Qua lúc lâu mới lê bước từ từ đi về phòng.
Vào buổi tối, Mẫu Đơn liền qua viện của thái hoàng thái phi. Cảnh vương cũng ở đó, sắc mặt bình thản ngồi một bên. Nói ra thì từ sau khi thái hoàng thái phi và Mẫu Đơn trở mặt lần trước, 2 người liền không gặp vài lần. Bây giờ cũng gần 1 tháng không gặp, một tháng này bụng của Mẫu Đơn cũng lớn rất nhiều.
Thái hoàng thái phi quan sát bụng của Mẫu Đơn mấy lần rồi mới nói: “Được rồi, ngồi xuống đi. Bây giờ ngươi bụng mang dạ chửa không cần hành lễ đâu.”
Mẫu Đơn lên tiếng đa tạ rồi ngồi xuống, lại nghe thái hoàng thái phi nói: “Đã 1 tháng không gặp ngươi rồi, bụng cũng lớn hơn rất nhiều. Bổn cung nhìn cái bụng ngày của ngươi, rất giống bé trai.” Gương mặt nghiêm túc của thái hoàng thái phi cuối cùng cũng lộ chút ý cười: “Được rồi, ngươi cũng đói rồi, mau sai người dọn thức ăn lên thôi.”
Tới khi nha hoàn bày từng món từng món ăn lên, 3 người cũng mặc cho nha hoàn hầu hạ dùng bữa. Mẫu Đơn trầm mặc nhìn nha hoàn gắp cho nàng một đũa măng chua xào tép, nàng yên lặng nuốt xuống. Măng chua mang theo vị chua nhàn nhạt, tép cũng rất tươi, mùi vị cũng không tệ. Lúc đang ăn nàng nghe thái hoàng thái phi nói: “Nghe nói Yến Nhi đã đánh tới Nhạc Châu rồi, qua thêm 2 toà thành nữa là tới An Dương rồi, lúc đó cũng là lúc Cảnh Nhi sẽ dẫn ngươi qua đó. Ngươi cố gắng khuyên nhủ Yến Nhi, đừng để nó làm ra hành động gì quá khích. Như vậy đối với mọi người đều tốt, có hiểu không?”
Mẫu Đơn biết những lời này là nói với nàng, cũng hiểu ý trong lời nói đó. Nàng không trả lời gì hết, im lặng ăn đồ ăn mà nha hoàn gắp cho nàng.
Thấy nàng không để ý tới mình, sắc mặt thái hoàng thái phi càng khó coi, đập bàn rầm một cái, lớn tiếng nói: “Lời của bổn cung ngươi có nghe không.”
Một phòng nha hoàn nào có gặp qua trường hợp như vậy, bị doạ tới run cầm cập quỳ hết xuống, mấy nha hoàn gắp thức ăn càng thêm run tay. Lúc này Mẫu Đơn mới bình thản nói: “Con dâu nhớ rồi.”
Cảnh vương cũng lạnh giọng nói: “Được rồi, mau dùng cơm đi.”
Hắn ta không nói thì thôi, vừa nói thì thái hoàng thái phi lại càng có lời để nói, nhịn không được nhìn về phía hắn ta oán giận nói: “Xem xem Thất đệ con cưới về một vương phi như thế nào này, lúc nào cũng chống đối bổn cung! Cái loại con dâu bất hiếu này, bổn cung thật muốn từ nó đi! Lục nhi con nhớ kỹ đấy, sau này chọn vương phi nhất định phải để bổn cung xem qua, có biết không? Còn nữa con cũng 25 rồi, hậu viện một đống thiếp cũng nên nghiêm túc tìm một phi tử để quản lý hậu viện rồi đấy. Nhưng thân phận con có chút khác biệt, chuyện tuyển phi này nhất định phải cẩn trọng! Nói không chừng lần tuyển này là …. sau này.”
“Được rồi!” Cảnh vương đột nhiên cau mày, nhìn về phía thái hoàng thái phi: “Trong lòng bổn vương đã chọn được người cho vị trí phi tử rồi, không cần thái hoàng thái phi hao tâm tổn trí.”
Sắc mặt thái hoàng thái phi biến đổi: “Là ai?”
Cảnh vương không lên tiếng, im lặng ăn cơm. Thái hoàng thái phi thấy nhi tử không để ý tới mình, lại càng sợ nhi tử yêu quý nhất của mình giống như đứa con út cưới một nữ nhân khó ưa về, tiếp tục truy hỏi: “Lục Nhi, con nói mẫu phi nghe xem. Rốt cuộc con nhìn trúng cô nương nhà nào vậy?”
Bỗng nhiên Cảnh vương nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thái hoàng thái phi: “Mẫu phi, người thật sự muốn biết là ai sao? Nếu bổn vương nói với người, người đừng tức giận hại sức khoẻ đấy. Người bổn vương nhìn trúng Thi cô nương, định cưới nàng làm chính thê.”
Mẫu Đơn và thái hoàng thái phi đều ngẩn ra. Mẫu Đơn cũng hơi ngạc nhiên, thấy trên mặt Cảnh vương tuy có ý cười nhẹ nhưng sắc mặt lại rất trịnh trọng, biết rằng đây chắc hẳn là lời thật lòng của Cảnh vương liền yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Thái hoàng thái phi nghe được những lời này, thực sự không dám tin vào đôi tai của mình, lại hỏi lại một lượt, vẫn nhận được một đáp án giống nhau. Lúc này bà càng giận dữ hơn, vỗ mạnh bàn một cái, cả giận nói: “Lục Nhi, con điên rồi phải không. Nàng ta là đứa quê mùa, vậy mà con muốn cưới nó làm chính phi? Ta khuyên con nên nhanh chóng dẹp bỏ ý định đó đi, nếu không…”
Vệ An Cảnh đột nhiên đứng dậy, nói câu bổn vương ăn no rồi liền sải bước rời khỏi, chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn đang yên lặng ăn cơm tối và thái hoàng thái phi đang nổi trận lôi đình. Sau đó Mẫu Đơn thật sự cũng nuốt không trôi nữa, từ biệt sớm với thái hoàng thái phi rồi rời khỏi.
Lại nói tới Cảnh vương sau khi trực tiếp đi thẳng về viện của mình, không bao lâu thì có nha hoàn tới thông báo, nói rằng Thi cô nương đã tắm rửa xong đang đợi hắn ta ở trong phòng. Lúc này hắn ta mới nhớ ra chuyện chiều nay hắn ta nhất thời nóng giận đã sai nha hoàn dặn dò Thi Bảo Thu sau khi tắm rửa xong thì qua đây hầu hạ. Vốn dĩ những lời nói hắn ta với thái hoàng thái phi đều là lời thật lòng, đại khái chỉ có điểm này là hắn ta và Vệ Lang Yến giống nhau, đã thích một nữ nhân thì sẽ cố chấp tới cùng, bất chấp tất cả. Nghĩ tới đây, Vệ An Cảnh nhịn không được nở nụ cười, vẫy tay sai nha hoàn lui xuống, đứng dậy đi vào phòng.
Vòng qua bình phong, hắn ta liếc mắt liền thấy Thi Bảo Thu mặc áo choàng trắng sạch sẽ đang ngồi trên cạnh giường. Nàng ấy không chút son phấn, làn da trắng ngần, cơ thể lờ mờ hơi run, đứng nhìn từ xa, nàng ấy có chút gầy yếu lại càng làm dấy lên lòng thương hại trong tim hắn ta. Từ trước tới nay Vệ An Cảnh không phải là người có thể kiềm chế, đối với hắn ta mà nói, làm thiếp của hắn ta trước rồi sau đó mới làm vương phi của hắn ta không phải là không được. Hắn ta sẽ không nhẫn nại với chính mình, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều nữa, sải bước đi qua, đè nữ nhân hơi run rẩy ở dưới thân…
Ngày hôm sau Mẫu Đơn liền nghe chuyện Thi Bảo Thu trở thành thiếp của Cảnh vương. Nàng cũng không kinh ngạc gì nhiều, chỉ nhịn không được thở dài một tiếng. Mấy ngày sau đó Thi Bảo Thu cũng không qua thăm nàng nữa. Lại đợi thêm mấy ngày nữa Bảo Thu mới qua, với trước kia không có gì khác biệt, 2 người đều không nhắc tới Cảnh vương, cùng nhau trò chuyện. Không bao lâu Cảnh vương cũng tới, nhìn thấy Thi Bảo Thu cũng không nhịn được nở nụ cười dịu dàng, thấy nàng ấy không đê ý tới mình, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Mẫu Đơn nói: “Đệ muội, mấy ngày nay muội cứ chuẩn bị chuẩn bị đi. 3 ngày sau, ta sẽ dẫn muội đi gặp Thất đệ.”
Mẫu Đơn hiểu được đây là ý gì, cơ thể dần cứng đờ.
Hết chương 112.
Danh sách chương