Sau khi Phan Hà Liên rời đi, Trương Mỹ Vân sực nhớ ra cô ta đã cầm theo điện thoại của mình.
Mỹ Vân nhanh chóng đuổi theo và cô kinh hoàng phát hiện ra cửa ở tầng thượng đã bị khoá trái.
"Đồ khốn kiếp! Dám chơi mình...!
Trương Mỹ Vân bực bội nhận ra mình đã bị Phan Hà Liên gài bẫy.
Giờ thì hay rồi, cô bị nhốt trên tầng thượng và không có điện thoại để gọi cho ai tới cứu.Chiêu này kể ra cũng cao thâm đấy.
Thực ra Phan Hà Liên cũng rất biết chọn thời điểm.
Chuẩn bị tới giờ tan làm, sẽ chẳng có ai bén mảng lên khu vực tầng thượng này làm gì.
Như vậy nhiều khả năng Trương Mỹ Vân sẽ phải làm bạn với bầu trời đêm rồi.
Nếu là một mình Trương Mỹ Vân thì ở trên tầng thượng cả đêm chắc cũng không có vấn đề gì.Nhưng bây giờ cô đang mang thai, nên cơ thể dễ mẫn cảm, khá yếu ớt.
Mỹ Vân chỉ lo xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mình thôi.
Dù biết là hy vọng vô cùng mong manh, nhưng Trương Mỹ Vân vẫn đập cửa cầu cứu.
"Có ai không...Mở cửa giúp tôi với.."
Gào thét liên tục trong vòng 10 phút mà cánh cửa vẫn đóng im lìm khiến Trương Mỹ Vân mệt lử.
Cô ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào bờ tường gần đó.
Bây giờ việc cô có thể làm lúc này là đợi mà thôi.
Đợi Chúng Thanh Phong phát hiện ra cô mất tích và đi tìm.
Trương Mỹ Vân có niềm tin mạnh mẽ rằng Chúng Thanh Phong sẽ tìm thấy cô.
Chắc chắn là như thế.
Nhưng Trương Mỹ Vân đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy Chúng Thanh Phong xuất hiện.
Mặt trời từ từ lặn về hướng Đông.
Ánh sáng ban ngày bị thay thế bởi màn đêm đen mịt mùng.
Cô vừa đói, vừa mệt, tâm lý lại lo lắng nên ngất lịm đi lúc nào cũng chẳng hay.
Thật may mắn khi vừa mở mắt ra đã thấy Chúng Thanh Phong nằm ngủ gục bên mép giường.
Trương Mỹ Vân đưa tay, áp nhẹ lên má Chúng Thanh Phong.
Anh từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn cô.
"Trương Cẩm Đan đúng không?"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên.
"Sao tự dưng anh lại hỏi thế?"
Dựa trên phản ứng của Trương Mỹ Vân thì Chúng Thanh Phong biết cô ta không phải hung thủ.
Vậy chỉ có thể là Sophia Ngô thôi.
"Trưa hôm qua Trương Cẩm Đan đã tới văn phòng tìm anh"
"Chị ta tới tìm anh làm gì?"
Trương Mỹ Vân tròn mắt kinh ngạc.
"Thì tâm sự thôi"
Chúng Thanh Phong nói giảm nói tránh.
Nếu biết Cẩm Đan đã "tâm sự" những gì với anh chắc Mỹ Vân sẽ nổi cơn lôi đình, đi tìm cô ta tính sổ mất.
"Tự dưng Cẩm Đan tới tìm anh để tâm sự?"
Trương Mỹ Vân thấy có gì đó không đúng lắm trong câu trả lời của Chúng Thanh Phong nên hỏi lại.
Thanh Phong gật đầu đáp, "Ừ"
"Chị ta đã tâm sự chuyện gì với anh? Có liên quan tới em đúng không?"
"Chút chút thôi, không có gì đáng kể nên anh không nói lại với em"
Mặc dù Mỹ Vân không nghĩ Thanh Phong sẽ nói dối, nhưng cô vẫn không thể tin là chị gái mình tới tìm anh chỉ để uống trà, nói vài ba chuyện tào lao xong đi về.
Với sự hiểu biết của Trương Mỹ Vân về Trương Cẩm Đan thì cô ta tới tìm Chúng Thanh Phong chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Không muốn tiếp tục nói về chuyện liên quan tới Trương Cẩm Đan nữa nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng lái sang chủ đề khác.
"Em nói có kẻ chơi xấu em, nhốt em trên tầng thượng.Em có biết đó là kẻ nào không?".
Mỹ Vân nhanh chóng đuổi theo và cô kinh hoàng phát hiện ra cửa ở tầng thượng đã bị khoá trái.
"Đồ khốn kiếp! Dám chơi mình...!
Trương Mỹ Vân bực bội nhận ra mình đã bị Phan Hà Liên gài bẫy.
Giờ thì hay rồi, cô bị nhốt trên tầng thượng và không có điện thoại để gọi cho ai tới cứu.Chiêu này kể ra cũng cao thâm đấy.
Thực ra Phan Hà Liên cũng rất biết chọn thời điểm.
Chuẩn bị tới giờ tan làm, sẽ chẳng có ai bén mảng lên khu vực tầng thượng này làm gì.
Như vậy nhiều khả năng Trương Mỹ Vân sẽ phải làm bạn với bầu trời đêm rồi.
Nếu là một mình Trương Mỹ Vân thì ở trên tầng thượng cả đêm chắc cũng không có vấn đề gì.Nhưng bây giờ cô đang mang thai, nên cơ thể dễ mẫn cảm, khá yếu ớt.
Mỹ Vân chỉ lo xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mình thôi.
Dù biết là hy vọng vô cùng mong manh, nhưng Trương Mỹ Vân vẫn đập cửa cầu cứu.
"Có ai không...Mở cửa giúp tôi với.."
Gào thét liên tục trong vòng 10 phút mà cánh cửa vẫn đóng im lìm khiến Trương Mỹ Vân mệt lử.
Cô ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào bờ tường gần đó.
Bây giờ việc cô có thể làm lúc này là đợi mà thôi.
Đợi Chúng Thanh Phong phát hiện ra cô mất tích và đi tìm.
Trương Mỹ Vân có niềm tin mạnh mẽ rằng Chúng Thanh Phong sẽ tìm thấy cô.
Chắc chắn là như thế.
Nhưng Trương Mỹ Vân đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy Chúng Thanh Phong xuất hiện.
Mặt trời từ từ lặn về hướng Đông.
Ánh sáng ban ngày bị thay thế bởi màn đêm đen mịt mùng.
Cô vừa đói, vừa mệt, tâm lý lại lo lắng nên ngất lịm đi lúc nào cũng chẳng hay.
Thật may mắn khi vừa mở mắt ra đã thấy Chúng Thanh Phong nằm ngủ gục bên mép giường.
Trương Mỹ Vân đưa tay, áp nhẹ lên má Chúng Thanh Phong.
Anh từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn cô.
"Trương Cẩm Đan đúng không?"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên.
"Sao tự dưng anh lại hỏi thế?"
Dựa trên phản ứng của Trương Mỹ Vân thì Chúng Thanh Phong biết cô ta không phải hung thủ.
Vậy chỉ có thể là Sophia Ngô thôi.
"Trưa hôm qua Trương Cẩm Đan đã tới văn phòng tìm anh"
"Chị ta tới tìm anh làm gì?"
Trương Mỹ Vân tròn mắt kinh ngạc.
"Thì tâm sự thôi"
Chúng Thanh Phong nói giảm nói tránh.
Nếu biết Cẩm Đan đã "tâm sự" những gì với anh chắc Mỹ Vân sẽ nổi cơn lôi đình, đi tìm cô ta tính sổ mất.
"Tự dưng Cẩm Đan tới tìm anh để tâm sự?"
Trương Mỹ Vân thấy có gì đó không đúng lắm trong câu trả lời của Chúng Thanh Phong nên hỏi lại.
Thanh Phong gật đầu đáp, "Ừ"
"Chị ta đã tâm sự chuyện gì với anh? Có liên quan tới em đúng không?"
"Chút chút thôi, không có gì đáng kể nên anh không nói lại với em"
Mặc dù Mỹ Vân không nghĩ Thanh Phong sẽ nói dối, nhưng cô vẫn không thể tin là chị gái mình tới tìm anh chỉ để uống trà, nói vài ba chuyện tào lao xong đi về.
Với sự hiểu biết của Trương Mỹ Vân về Trương Cẩm Đan thì cô ta tới tìm Chúng Thanh Phong chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Không muốn tiếp tục nói về chuyện liên quan tới Trương Cẩm Đan nữa nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng lái sang chủ đề khác.
"Em nói có kẻ chơi xấu em, nhốt em trên tầng thượng.Em có biết đó là kẻ nào không?".
Danh sách chương