Ngô Chí Kiên tiến một bước, Phạm Khả Hân lùi một bước.
Cứ như vậy cho tới khi chân Phạm Khả Hân va phải chiếc ghế ngồi để trang điểm.
Không còn đường lùi nữa, Phạm Khả Hân hụt chân ngôi luôn xuống ghế.
Hản chống tay ở hai bên người cô, khóa cô lại giữa bàn trang điểm và lông ngực của mình.
"Tôi cưng chiều cô quá nên sinh hư đúng không?"
"Em! em thề là em không có ý gì với anh ta hết.
"
Cơn ghen tuông dồn tới khiến Ngô Chí Kiên bị lấn át hết lý trí.
Hắn chỉ tin vào những điều mình thấy, và những thứ mình nghĩ.
Hắn áp đặt suy nghĩ của mình lên tất cả những người xung quanh.
Chỉ có người khác làm sai, còn Ngô Chí Kiên luôn đúng.
Hắn chính là đấng tối cao.
Kết thúc của chuyện đó là cơn mưa roi quất xuống da thịt mỏng manh của Phạm Khả Hân.
Người người nhìn vào ai cũng ghen tị với Phạm Khả Hân.
Ai cũng cho rằng cô may mãn khi lấy được chồng giàu và tâm lý, được nâng niu cưng chiêu như hoa như ngọc.
Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận.
Nếu biết những gì Phạm Khả Hân phải trải qua khi bị chồng bạo hành cả về tinh thần lẫn thể xác, thì sẽ không ai dám đánh đổi cuộc sống của mình để lấy sự giàu sang, hào nhoáng bên ngoài của cô.
Sau khi đánh Phạm Khả Hân hết bó roi, Ngô Chí Kiên bắt đầu bạo ngược xé quần áo của cô.
Dù bị đánh tới thừa sống thiếu chết nhưng Phạm Khả Hân vẫn ý thức được việc bỉ ổi mà chông mình sắp làm.
Cô dùng hết sức bình sinh gào thét: "Tránh ra! tránh xa tôi ra! cầu xin anh! tha cho tôi! xin hãy tha cho tôi! "
Ở ngoài phòng khách, Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong đang bàn về kế hoạch đưa Ngô Chí Kiên vào tù thì nghe thấy tiếng ú ớ phát ra ở phòng ngủ dành cho khách.
Ngay lập tức, Chúng Thanh Phong đứng bật dậy, đi vê phía phòng ngủ.
Võ Quế Sơn cũng theo sát ngay phía sau để nếu cần thiết sẽ hỗ trợ Chúng Thanh Phong.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Chúng Thanh Phong thấy Phạm Khả Hân đang vật vã đau đớn, van xin: "Hãy tha cho tôi! đừng! đừng làm thế với tôi! tôi xin anh! xin anh! "
Chúng Thanh Phong ngôi xuống bên giường, anh lay người Phạm Khả Hân đánh thức cô dậy: "Khả Hân! Khả Hân! Tỉnh lại đi em!
Phạm Khả Hân vẫn đang chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng của mình.
"Khả Hân! Khả Hân!"
Chúng Thanh Phong vừa gọi vừa vỗ má cô.
Phạm Khả Hân vùng vẫy, đạp chăn ra, miệng vẫn ú ớ điều gì đó.
Chúng Thanh Phong đang hoang mang không biết phải làm thế nào để có thể đánh thức Phạm Khả Hân khỏi cơn ác mộng, thì Võ Quế Sơn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lát sau anh quay lại với chai xịt khoáng trên tay.
Võ Quế Sơn xịt vài nhát lên mặt Phạm Khả Hân.
"Gì thế?"
Chúng Thanh Phong nhìn chai xịt khoáng trên tay Võ Quế Sơn hỏi.
"Đây là xịt khoáng.
"
Võ Quế Sơn giới thiệu.
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn bằng ánh mắt tò mò.
"Sao em than phiền với anh là công việc quá bận rộn, không có thời gian yêu đương hẹn hò?"
"Phải làm việc với thiết bị điện tử nhiều nên da mặt em bị khô, cân bổ sung nước, cấp ẩm thường xuyên.
"
Võ Quế Sơn giải thích.
"Tin được không?"
"Em thẳng 100%! Không tin anh có thể xác nhận lại với Minh Nguyệt.
"
Võ Quế Sơn bôi thêm.
Chúng Thanh Phong tiếp tục nhìn Võ Quế Sơn vẻ kì thị: "Em làm anh có cái nhìn khác về em rồi đấy.
"
"Không có luật nào quy định phụ nữ được làm đẹp, được chăm sóc da dẻ còn đàn ông thì không.
Cũng không có luật nào quy định đàn ông chăm chút vẻ bề ngoài đều là bóng.
"
Sự mát lạnh của xịt khoáng khiến Phạm Khả Hân dần nguôi ngoai.
Võ Quế Sơn tiếp tục xịt thêm mấy nhát nữa thì cô giật mình tỉnh giấc.
Bất thình lình Phạm Khả Hân mở mắt ra khiến Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn giật mình.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên Phạm Khả Hân mở miệng hỏi Chúng Thanh Phong là: "Sao lại là anh?"
Tưởng rằng sau một giấc ngủ, Phạm Khả Hân đã hồi phục tâm trí và nhận ra mình nên Chúng Thanh Phong mừng rỡ.
Anh hỏi: "Khả Hân, em nhận ra anh rồi sao?"
"Dù anh có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra anh.
"
Phạm Khả Hân nói với thái độ cay nghiệt.
Nhận ra điều gì đó sai sai, Chúng Thanh Phong sững người lại.
Anh gọi tên Phạm Khả Hân một cách cẩn trọng: "Khả Hân!"
Phạm Khả Hân ngồi dậy, cô co rúm người sát vào thành giường, cố gắng tránh Chúng Thanh Phong càng xa càng tốt.
"Đừng gọi tên tôi.
Anh không xứng! "
Chúng Thanh Phong giơ hai tay lên, giống như người ta vẫn giơ cờ trắng để đầu hàng.
Anh cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất, với hy vọng có thể khiến Phạm Khả Hân cảm thấy an toàn: "Em bình tĩnh nghe anh nói này! Anh là anh Phong của em.
Là bạn của em.
Là người thân của em! Anh không phải Ngô Chỉ Kiên.
"
"Dối trá! Anh đừng hòng lừa tôi.
Anh chính là Ngô Chí Kiên, là kẻ đã hại chết các con của tôi.
Đánh đập tôi.
Giam cầm tôi.
"
Phạm Khả Hân chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt Chúng Thanh Phong, kết tội.
Chúng Thanh Phong lắc đầu, cố gắng khiến Phạm Khả Hân bình tĩnh lại.
Anh nói: "Em nhìn kĩ lại đi Khả Hân.
Nhìn xem anh là ai?"
Phạm Khả Hân đưa hai tay ôm lấy người.
Cô nhắm chặt mắt lại, gào lên: "Anh chính là hung thủ đã gây ra vụ tai nạn của anh Phong.
Anh là ác quỷ, không phải con người.
"
Chúng Thanh Phong đưa tay đỡ trán.
Dù thần trí Phạm Khả Hân không được tỉnh táo, cô có thể nhầm lẫn anh với bất kỳ ai, nhưng làm ơn đừng là Ngô Chí Kiên.
Đó là kẻ cuối cùng trong cuộc đời này anh muốn bị nhận lầm.
Quả đúng là ai khóc nỗi đau này??? Tinh tế nhận ra sự không cam tâm trên gương mặt của Chúng Thanh Phong, Võ Quế Sơn thì thâm động viên: "Sâu sắc chia buồn với anh.
"
Nhân lúc Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn trò chuyện với nhau, Phạm Khả Hân nhảy xuống khỏi giường.
Cô vớ lấy chiếc bình cắm hoa bằng pha lê đặt trên bàn cạnh giường, đập mạnh phần đáy vào tường.
Đáy của chiếc bình hoa vỡ tan.
Trên tay Phạm Khả Hân lúc này là miệng bình hoa với những cạnh nhọn hoắt vô cùng nguy hiểm.
"Tránh xa tôi ra! Nếu không tôi sẽ sống chết với các người!"
Phạm Khả Hân cảnh cáo.
Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn cùng quay sang nhìn nhau.
Tình huống bất ngờ và nguy hiểm này không hề có trong kịch bản nên nhất thời họ không biết phải xử lý như thế nào.
"Khả Hân, nghe anh nói.
Em bỏ cái đó xuống trước có được không?"
Chúng Thanh Phong thử thuyết phục Phạm Khả Hân.
"Tránh ra!"
Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn lùi lại phía sau vài bước.
"Sao cậu lại để bình hoa trong này?"
Chúng Thanh Phong hỏi với ý trách móc Võ Quế Sơn.
"Nhà có hai phòng ngủ, chẳng lẽ phòng em có lọ hoa mà phòng dành cho khách lại không?"
"Phòng dành cho khách có giường để ngủ là được rồi, cân gì hoa hoét chứ!
Ơ kìa, nhà người ta, sắp xếp thế nào là quyền của người ta.
Hà cớ gì đại boss lại can thiệp vào? Võ Quế Sơn biết sếp của mình đang nói ra những câu hoàn toàn vô lý và cũng hết sức vô nghĩa.
Nếu Chúng Thanh Phong không phải boss mà là bạn của Võ Quế Sơn thì anh đã bật lại tanh tách rồi.
Nhưng vì đại cục nên anh cố gắng nhẫn nhịn.
"Chúng ta có nên đoạt cái lọ đó khỏi tay Khả Hân không anh?"
Võ Quế Sơn hỏi ý kiến đại boss.
Chúng Thanh Phong đáp: "Từ từ quan sát tình hình đã.
Đừng kích động cô ấy!"
Bàn tay nắm cổ lọ hoa của Phạm Khả Hân run run, nên cô phải dùng cả tay còn lại để nắm cho chắc.
.
Cứ như vậy cho tới khi chân Phạm Khả Hân va phải chiếc ghế ngồi để trang điểm.
Không còn đường lùi nữa, Phạm Khả Hân hụt chân ngôi luôn xuống ghế.
Hản chống tay ở hai bên người cô, khóa cô lại giữa bàn trang điểm và lông ngực của mình.
"Tôi cưng chiều cô quá nên sinh hư đúng không?"
"Em! em thề là em không có ý gì với anh ta hết.
"
Cơn ghen tuông dồn tới khiến Ngô Chí Kiên bị lấn át hết lý trí.
Hắn chỉ tin vào những điều mình thấy, và những thứ mình nghĩ.
Hắn áp đặt suy nghĩ của mình lên tất cả những người xung quanh.
Chỉ có người khác làm sai, còn Ngô Chí Kiên luôn đúng.
Hắn chính là đấng tối cao.
Kết thúc của chuyện đó là cơn mưa roi quất xuống da thịt mỏng manh của Phạm Khả Hân.
Người người nhìn vào ai cũng ghen tị với Phạm Khả Hân.
Ai cũng cho rằng cô may mãn khi lấy được chồng giàu và tâm lý, được nâng niu cưng chiêu như hoa như ngọc.
Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận.
Nếu biết những gì Phạm Khả Hân phải trải qua khi bị chồng bạo hành cả về tinh thần lẫn thể xác, thì sẽ không ai dám đánh đổi cuộc sống của mình để lấy sự giàu sang, hào nhoáng bên ngoài của cô.
Sau khi đánh Phạm Khả Hân hết bó roi, Ngô Chí Kiên bắt đầu bạo ngược xé quần áo của cô.
Dù bị đánh tới thừa sống thiếu chết nhưng Phạm Khả Hân vẫn ý thức được việc bỉ ổi mà chông mình sắp làm.
Cô dùng hết sức bình sinh gào thét: "Tránh ra! tránh xa tôi ra! cầu xin anh! tha cho tôi! xin hãy tha cho tôi! "
Ở ngoài phòng khách, Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong đang bàn về kế hoạch đưa Ngô Chí Kiên vào tù thì nghe thấy tiếng ú ớ phát ra ở phòng ngủ dành cho khách.
Ngay lập tức, Chúng Thanh Phong đứng bật dậy, đi vê phía phòng ngủ.
Võ Quế Sơn cũng theo sát ngay phía sau để nếu cần thiết sẽ hỗ trợ Chúng Thanh Phong.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Chúng Thanh Phong thấy Phạm Khả Hân đang vật vã đau đớn, van xin: "Hãy tha cho tôi! đừng! đừng làm thế với tôi! tôi xin anh! xin anh! "
Chúng Thanh Phong ngôi xuống bên giường, anh lay người Phạm Khả Hân đánh thức cô dậy: "Khả Hân! Khả Hân! Tỉnh lại đi em!
Phạm Khả Hân vẫn đang chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng của mình.
"Khả Hân! Khả Hân!"
Chúng Thanh Phong vừa gọi vừa vỗ má cô.
Phạm Khả Hân vùng vẫy, đạp chăn ra, miệng vẫn ú ớ điều gì đó.
Chúng Thanh Phong đang hoang mang không biết phải làm thế nào để có thể đánh thức Phạm Khả Hân khỏi cơn ác mộng, thì Võ Quế Sơn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lát sau anh quay lại với chai xịt khoáng trên tay.
Võ Quế Sơn xịt vài nhát lên mặt Phạm Khả Hân.
"Gì thế?"
Chúng Thanh Phong nhìn chai xịt khoáng trên tay Võ Quế Sơn hỏi.
"Đây là xịt khoáng.
"
Võ Quế Sơn giới thiệu.
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn bằng ánh mắt tò mò.
"Sao em than phiền với anh là công việc quá bận rộn, không có thời gian yêu đương hẹn hò?"
"Phải làm việc với thiết bị điện tử nhiều nên da mặt em bị khô, cân bổ sung nước, cấp ẩm thường xuyên.
"
Võ Quế Sơn giải thích.
"Tin được không?"
"Em thẳng 100%! Không tin anh có thể xác nhận lại với Minh Nguyệt.
"
Võ Quế Sơn bôi thêm.
Chúng Thanh Phong tiếp tục nhìn Võ Quế Sơn vẻ kì thị: "Em làm anh có cái nhìn khác về em rồi đấy.
"
"Không có luật nào quy định phụ nữ được làm đẹp, được chăm sóc da dẻ còn đàn ông thì không.
Cũng không có luật nào quy định đàn ông chăm chút vẻ bề ngoài đều là bóng.
"
Sự mát lạnh của xịt khoáng khiến Phạm Khả Hân dần nguôi ngoai.
Võ Quế Sơn tiếp tục xịt thêm mấy nhát nữa thì cô giật mình tỉnh giấc.
Bất thình lình Phạm Khả Hân mở mắt ra khiến Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn giật mình.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên Phạm Khả Hân mở miệng hỏi Chúng Thanh Phong là: "Sao lại là anh?"
Tưởng rằng sau một giấc ngủ, Phạm Khả Hân đã hồi phục tâm trí và nhận ra mình nên Chúng Thanh Phong mừng rỡ.
Anh hỏi: "Khả Hân, em nhận ra anh rồi sao?"
"Dù anh có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra anh.
"
Phạm Khả Hân nói với thái độ cay nghiệt.
Nhận ra điều gì đó sai sai, Chúng Thanh Phong sững người lại.
Anh gọi tên Phạm Khả Hân một cách cẩn trọng: "Khả Hân!"
Phạm Khả Hân ngồi dậy, cô co rúm người sát vào thành giường, cố gắng tránh Chúng Thanh Phong càng xa càng tốt.
"Đừng gọi tên tôi.
Anh không xứng! "
Chúng Thanh Phong giơ hai tay lên, giống như người ta vẫn giơ cờ trắng để đầu hàng.
Anh cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất, với hy vọng có thể khiến Phạm Khả Hân cảm thấy an toàn: "Em bình tĩnh nghe anh nói này! Anh là anh Phong của em.
Là bạn của em.
Là người thân của em! Anh không phải Ngô Chỉ Kiên.
"
"Dối trá! Anh đừng hòng lừa tôi.
Anh chính là Ngô Chí Kiên, là kẻ đã hại chết các con của tôi.
Đánh đập tôi.
Giam cầm tôi.
"
Phạm Khả Hân chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt Chúng Thanh Phong, kết tội.
Chúng Thanh Phong lắc đầu, cố gắng khiến Phạm Khả Hân bình tĩnh lại.
Anh nói: "Em nhìn kĩ lại đi Khả Hân.
Nhìn xem anh là ai?"
Phạm Khả Hân đưa hai tay ôm lấy người.
Cô nhắm chặt mắt lại, gào lên: "Anh chính là hung thủ đã gây ra vụ tai nạn của anh Phong.
Anh là ác quỷ, không phải con người.
"
Chúng Thanh Phong đưa tay đỡ trán.
Dù thần trí Phạm Khả Hân không được tỉnh táo, cô có thể nhầm lẫn anh với bất kỳ ai, nhưng làm ơn đừng là Ngô Chí Kiên.
Đó là kẻ cuối cùng trong cuộc đời này anh muốn bị nhận lầm.
Quả đúng là ai khóc nỗi đau này??? Tinh tế nhận ra sự không cam tâm trên gương mặt của Chúng Thanh Phong, Võ Quế Sơn thì thâm động viên: "Sâu sắc chia buồn với anh.
"
Nhân lúc Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn trò chuyện với nhau, Phạm Khả Hân nhảy xuống khỏi giường.
Cô vớ lấy chiếc bình cắm hoa bằng pha lê đặt trên bàn cạnh giường, đập mạnh phần đáy vào tường.
Đáy của chiếc bình hoa vỡ tan.
Trên tay Phạm Khả Hân lúc này là miệng bình hoa với những cạnh nhọn hoắt vô cùng nguy hiểm.
"Tránh xa tôi ra! Nếu không tôi sẽ sống chết với các người!"
Phạm Khả Hân cảnh cáo.
Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn cùng quay sang nhìn nhau.
Tình huống bất ngờ và nguy hiểm này không hề có trong kịch bản nên nhất thời họ không biết phải xử lý như thế nào.
"Khả Hân, nghe anh nói.
Em bỏ cái đó xuống trước có được không?"
Chúng Thanh Phong thử thuyết phục Phạm Khả Hân.
"Tránh ra!"
Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn lùi lại phía sau vài bước.
"Sao cậu lại để bình hoa trong này?"
Chúng Thanh Phong hỏi với ý trách móc Võ Quế Sơn.
"Nhà có hai phòng ngủ, chẳng lẽ phòng em có lọ hoa mà phòng dành cho khách lại không?"
"Phòng dành cho khách có giường để ngủ là được rồi, cân gì hoa hoét chứ!
Ơ kìa, nhà người ta, sắp xếp thế nào là quyền của người ta.
Hà cớ gì đại boss lại can thiệp vào? Võ Quế Sơn biết sếp của mình đang nói ra những câu hoàn toàn vô lý và cũng hết sức vô nghĩa.
Nếu Chúng Thanh Phong không phải boss mà là bạn của Võ Quế Sơn thì anh đã bật lại tanh tách rồi.
Nhưng vì đại cục nên anh cố gắng nhẫn nhịn.
"Chúng ta có nên đoạt cái lọ đó khỏi tay Khả Hân không anh?"
Võ Quế Sơn hỏi ý kiến đại boss.
Chúng Thanh Phong đáp: "Từ từ quan sát tình hình đã.
Đừng kích động cô ấy!"
Bàn tay nắm cổ lọ hoa của Phạm Khả Hân run run, nên cô phải dùng cả tay còn lại để nắm cho chắc.
.
Danh sách chương