Ăn cơm xong, Chúng Thanh Phong tự dọn bát đũa để vào bồn rửa rồi giục Trương Mỹ Vân.
"Muộn rồi em đi ngủ đi! Rèn thói quen ngủ sớm để con ngủ sớm.
Không sau này sinh ra con sẽ thức khuya đấy"
"Ai nói anh thế?"
Trương Mỹ Vân tò mò hỏi.
"Cần gì ai bảo.
Anh không biết đọc sách báo, tài liệu chắc? Anh còn lên xong giáo án dạy con tới 5 tuổi rồi đây này"
Trương Mỹ Vân choáng toàn tập trước câu trả lời của Chúng Thanh Phong.
Một người đàn ông bận tối mắt tối mũi như anh vậy mà vẫn tranh thủ thời gian tìm hiểu những thông tin về nuôi dạy trẻ nhỏ.
Quả là người đàn ông có trách nhiệm.
Sau này ai lấy được anh làm chồng ắt hẳn sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc lắm đây.
Mới nghĩ tới việc Chúng Thanh Phong ở bên cạnh người phụ nữ khác là trong lòng Trương Mỹ Vân đã có chút không thoải mái rồi.
"Em đi ngủ đi cho con còn ngủ!"
Chúng Thanh Phong giục.
"Anh không ngủ luôn à?"
"Có chứ! Anh ngủ luôn đây.
Mai còn phải dậy sớm để xuống Hưng Yên nghiệm thu công trình"
"Anh đi lâu không?"
"Sáng đi tối về thôi em.
Từ Hà Nội về Hưng Yên gần mà.
Khoảng 50 cây, đi mất tiếng rưỡi thôi "
Mặc dù chưa về Hưng Yên bao giờ nhưng việc phải ngồi ô tô 3 tiếng đồng hồ cả đi lẫn về cũng khiến Trương Mỹ Vân thấy mệt rồi.
Thấy Chúng Thanh Phong trải chăn lên ghế sô pha, Trương Mỹ Vân buột miệng hỏi.
"Anh định ngủ ở đây à?"
"Không ngủ ở đây thì anh biết ngủ ở đâu?"
nói xong, Chúng Thanh Phong như sực nghĩ ra điều gì đó.
Anh nhìn Trương Mỹ Vân cười, "Hay em có ý tốt muốn mời anh vào giường ngủ như lúc sáng?"
Trương Mỹ Vân thành thật gật đầu.
"Anh vào giường ngủ đi, để em ngủ ngoài ghế cho.
Anh nằm ghế co ro cúm rúm nhìn khổ sở lắm"
"Không ạ! Để em ngủ trên ghế sao anh yên tâm được chứ...!
"Không sao đâu! Hồi học đại học em sống trong ký túc xá, ngủ ở cái giường đơn bé xíu, chỉ rộng hơn cái ghế sô pha này một tẹo thôi"
"Sang làm trợ lý cho anh.
Anh trả thêm cho em mỗi tháng 10 củ.
OK không?"
"Công ty anh làm về lĩnh vực gì?"
"Đa lĩnh vực: sản xuất đồ nhựa, đầu tư bất động sản, thời trang, ngân hàng...!
cái gì làm ra tiên bọn anh đều làm hết"
Tân Thế Giới là một trong những tập đoàn kinh tế nổi tiếng tại Việt Nam.
Trong những năm qua liên tục khởi công những dự án có vốn đầu tư trị giá hàng nghìn tỷ đồng.
Nhưng qua lời nói của Chúng Thanh Phong thì Tân Thế Giới lại chẳng có gì nổi bật hết.
"Anh làm chức vụ gì trong công ty?"
"Tổng giám đốc!"
Trương Mỹ Vân gật gù tán thưởng "Tuổi trẻ tài cao"
Chúng Thanh Phong chắp hai tay trước ngực, giống các hiệp khách giang hồ, giả giọng phim chưởng Hồng Kông.
"Các hạ quá khen!"
Trương Mỹ Vân bật cười vui vẻ.
"Ta sẽ suy nghĩ về lời mời của huynh! Giờ thì đi ngủ thôi"
"Mời tiểu thư về phòng!"
Trương Mỹ Vân nhìn chiếc ghế sô pha vừa ngắn, vừa hẹp rồi lại quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, trong lòng có chút áy náy.
"Hay anh vào giường ngủ đi.
Để em ngủ ở đây cho"
Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân có ý tốt, nhưng anh thân là đàn ông, sao có thể cô là phụ nữ, lại đang mang thai ngủ trên ghế được.
"Mang tiếng nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất mà lại giành giường để một cô gái phải ngủ ngoài ghế thì còn ra thể thống gì nữa.
Giang hồ biết người ta khinh cho"
Bất giác trong lòng Trương Mỹ Vân lại nảy ra một phép so sánh giữa Chúng Thanh Phong và Thẩm Toàn Đức..
"Muộn rồi em đi ngủ đi! Rèn thói quen ngủ sớm để con ngủ sớm.
Không sau này sinh ra con sẽ thức khuya đấy"
"Ai nói anh thế?"
Trương Mỹ Vân tò mò hỏi.
"Cần gì ai bảo.
Anh không biết đọc sách báo, tài liệu chắc? Anh còn lên xong giáo án dạy con tới 5 tuổi rồi đây này"
Trương Mỹ Vân choáng toàn tập trước câu trả lời của Chúng Thanh Phong.
Một người đàn ông bận tối mắt tối mũi như anh vậy mà vẫn tranh thủ thời gian tìm hiểu những thông tin về nuôi dạy trẻ nhỏ.
Quả là người đàn ông có trách nhiệm.
Sau này ai lấy được anh làm chồng ắt hẳn sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc lắm đây.
Mới nghĩ tới việc Chúng Thanh Phong ở bên cạnh người phụ nữ khác là trong lòng Trương Mỹ Vân đã có chút không thoải mái rồi.
"Em đi ngủ đi cho con còn ngủ!"
Chúng Thanh Phong giục.
"Anh không ngủ luôn à?"
"Có chứ! Anh ngủ luôn đây.
Mai còn phải dậy sớm để xuống Hưng Yên nghiệm thu công trình"
"Anh đi lâu không?"
"Sáng đi tối về thôi em.
Từ Hà Nội về Hưng Yên gần mà.
Khoảng 50 cây, đi mất tiếng rưỡi thôi "
Mặc dù chưa về Hưng Yên bao giờ nhưng việc phải ngồi ô tô 3 tiếng đồng hồ cả đi lẫn về cũng khiến Trương Mỹ Vân thấy mệt rồi.
Thấy Chúng Thanh Phong trải chăn lên ghế sô pha, Trương Mỹ Vân buột miệng hỏi.
"Anh định ngủ ở đây à?"
"Không ngủ ở đây thì anh biết ngủ ở đâu?"
nói xong, Chúng Thanh Phong như sực nghĩ ra điều gì đó.
Anh nhìn Trương Mỹ Vân cười, "Hay em có ý tốt muốn mời anh vào giường ngủ như lúc sáng?"
Trương Mỹ Vân thành thật gật đầu.
"Anh vào giường ngủ đi, để em ngủ ngoài ghế cho.
Anh nằm ghế co ro cúm rúm nhìn khổ sở lắm"
"Không ạ! Để em ngủ trên ghế sao anh yên tâm được chứ...!
"Không sao đâu! Hồi học đại học em sống trong ký túc xá, ngủ ở cái giường đơn bé xíu, chỉ rộng hơn cái ghế sô pha này một tẹo thôi"
"Sang làm trợ lý cho anh.
Anh trả thêm cho em mỗi tháng 10 củ.
OK không?"
"Công ty anh làm về lĩnh vực gì?"
"Đa lĩnh vực: sản xuất đồ nhựa, đầu tư bất động sản, thời trang, ngân hàng...!
cái gì làm ra tiên bọn anh đều làm hết"
Tân Thế Giới là một trong những tập đoàn kinh tế nổi tiếng tại Việt Nam.
Trong những năm qua liên tục khởi công những dự án có vốn đầu tư trị giá hàng nghìn tỷ đồng.
Nhưng qua lời nói của Chúng Thanh Phong thì Tân Thế Giới lại chẳng có gì nổi bật hết.
"Anh làm chức vụ gì trong công ty?"
"Tổng giám đốc!"
Trương Mỹ Vân gật gù tán thưởng "Tuổi trẻ tài cao"
Chúng Thanh Phong chắp hai tay trước ngực, giống các hiệp khách giang hồ, giả giọng phim chưởng Hồng Kông.
"Các hạ quá khen!"
Trương Mỹ Vân bật cười vui vẻ.
"Ta sẽ suy nghĩ về lời mời của huynh! Giờ thì đi ngủ thôi"
"Mời tiểu thư về phòng!"
Trương Mỹ Vân nhìn chiếc ghế sô pha vừa ngắn, vừa hẹp rồi lại quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, trong lòng có chút áy náy.
"Hay anh vào giường ngủ đi.
Để em ngủ ở đây cho"
Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân có ý tốt, nhưng anh thân là đàn ông, sao có thể cô là phụ nữ, lại đang mang thai ngủ trên ghế được.
"Mang tiếng nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất mà lại giành giường để một cô gái phải ngủ ngoài ghế thì còn ra thể thống gì nữa.
Giang hồ biết người ta khinh cho"
Bất giác trong lòng Trương Mỹ Vân lại nảy ra một phép so sánh giữa Chúng Thanh Phong và Thẩm Toàn Đức..
Danh sách chương