Tề Ngôn lại khóc.
Cô tùy tay đặt tranh ở một bên rồi ôm lấy Thẩm Kiến Sơ, có thể là vì không muốn cho Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy cô khóc, cô trực tiếp hôn môi.
Hôn không quá chuẩn, nên bị đụng vào khóe môi Thẩm Kiến Sơ, cô nghe được Thẩm Kiến Sơ truyền đền tiếng hít khí thật nhẹ, có lẽ vì bị đụng đau, nhưng Tề Ngôn không có buông cô ấy ra, mà là tìm đến vết thương bị đụng đau kia, dùng đầu lưỡi trấn an cô ấy.
Thẩm Kiến Sơ được trấn an rồi, cũng nhận được câu trả lời nồng nhiệt của Tề Ngôn.
Tề Ngôn nói: "Muốn."
Cho dù Tề Ngôn không muốn cho Thẩm Kiến Sơ biết, Thẩm Kiến Sơ cũng nếm được nước mắt của Tề Ngôn, nhưng Tề Ngôn không muốn cho cô ấy biết, cô ấy cũng chỉ có thể làm bộ không biết.
Tề Ngôn đưa Thẩm Kiến Sơ tới phòng ngủ, Tề Ngôn không có thói quen bật đèn, Thẩm Kiến Sơ chỉ có thể mượn một chút ánh sáng tiến vào từ khe cửa cùng bức màn để nhìn Tề Ngôn.
Thẩm Kiến Sơ rõ ràng không có nói gì cả, nhưng Tề Ngôn càng khóc càng lợi hại, vốn dĩ chỉ là yên lặng chảy nước mắt, sau lại bởi vì cảm thấy, dù sao Thẩm Kiến Sơ cũng đã biết, đơn giản làm càn khóc đi, bắt đầu lên tiếng, giống như đã chịu rất lớn ủy khuất từ Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ không ngừng không ngừng hôn cô, mỗi nơi Tề Ngôn thích được hôn, Thẩm Kiến Sơ hôn khắp người, cuối cùng trong tiếng khóc híc híc hu hu của bạn Tề Ngôn, làm việc hai người vẫn luôn thích làm.
Tề Ngôn dần dần không khóc nữa, cũng dần dần phát ra thanh âm mềm mại, kêu chị gái Kiến Sơ, nói với cô ấy rằng em cũng yêu chị.
Thẩm Kiến Sơ rất thích hôn Tề Ngôn, hôn như thế nào cũng hôn không đủ.
Từ lần đầu tiên Thẩm Kiến Sơ ở nhà nhìn thấy em gái này, cho đến bây giờ đã bốn năm, bốn năm qua, Tề Ngôn cười với cô ấy, khóc với cô ấy, cuối cùng biến mất khỏi cô ấy.
Biến mất thật lâu, thời gian dài đến khiến Thẩm Kiến Sơ thậm chí hoài nghi khoảng thời gian đó rốt cuộc có phải là sự thật hay không, có phải cô ấy thật sự đã có được Tề Ngôn hay không.
Đến cuối cùng, những gì của Tề Ngôn mà cô ấy có thể bảo tồn, gần như chỉ có một bức tranh.
Một lần qua đi, Tề Ngôn lại bao mình vào trong chăn, nhưng lần này cô không tuyệt tình như vậy, cô cũng bao Thẩm Kiến Sơ vào trong.
Thẩm Kiến Sơ ôm Tề Ngôn vào trong ngực, hỏi cô: "Sao lại thích khóc như vậy?"
Tề Ngôn mạnh miệng: "Không khóc."
Thẩm Kiến Sơ cười một chút.
Tề Ngôn lại nói: "Về sau em sẽ không khóc."
Thẩm Kiến Sơ: "Nói chuyện giữ lời."
Tề Ngôn nhỏ giọng: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ tới vào buổi chiều 4 giờ, lúc này mặt trời hẳn đã xuống núi.
Thẩm Kiến Sơ đang muốn hỏi Tề Ngôn có đói bụng không, Tề Ngôn lại đột nhiên giật mình.
Tư thế kỳ kỳ quái quái, là đói bụng rồi..
Cô tùy tay đặt tranh ở một bên rồi ôm lấy Thẩm Kiến Sơ, có thể là vì không muốn cho Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy cô khóc, cô trực tiếp hôn môi.
Hôn không quá chuẩn, nên bị đụng vào khóe môi Thẩm Kiến Sơ, cô nghe được Thẩm Kiến Sơ truyền đền tiếng hít khí thật nhẹ, có lẽ vì bị đụng đau, nhưng Tề Ngôn không có buông cô ấy ra, mà là tìm đến vết thương bị đụng đau kia, dùng đầu lưỡi trấn an cô ấy.
Thẩm Kiến Sơ được trấn an rồi, cũng nhận được câu trả lời nồng nhiệt của Tề Ngôn.
Tề Ngôn nói: "Muốn."
Cho dù Tề Ngôn không muốn cho Thẩm Kiến Sơ biết, Thẩm Kiến Sơ cũng nếm được nước mắt của Tề Ngôn, nhưng Tề Ngôn không muốn cho cô ấy biết, cô ấy cũng chỉ có thể làm bộ không biết.
Tề Ngôn đưa Thẩm Kiến Sơ tới phòng ngủ, Tề Ngôn không có thói quen bật đèn, Thẩm Kiến Sơ chỉ có thể mượn một chút ánh sáng tiến vào từ khe cửa cùng bức màn để nhìn Tề Ngôn.
Thẩm Kiến Sơ rõ ràng không có nói gì cả, nhưng Tề Ngôn càng khóc càng lợi hại, vốn dĩ chỉ là yên lặng chảy nước mắt, sau lại bởi vì cảm thấy, dù sao Thẩm Kiến Sơ cũng đã biết, đơn giản làm càn khóc đi, bắt đầu lên tiếng, giống như đã chịu rất lớn ủy khuất từ Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ không ngừng không ngừng hôn cô, mỗi nơi Tề Ngôn thích được hôn, Thẩm Kiến Sơ hôn khắp người, cuối cùng trong tiếng khóc híc híc hu hu của bạn Tề Ngôn, làm việc hai người vẫn luôn thích làm.
Tề Ngôn dần dần không khóc nữa, cũng dần dần phát ra thanh âm mềm mại, kêu chị gái Kiến Sơ, nói với cô ấy rằng em cũng yêu chị.
Thẩm Kiến Sơ rất thích hôn Tề Ngôn, hôn như thế nào cũng hôn không đủ.
Từ lần đầu tiên Thẩm Kiến Sơ ở nhà nhìn thấy em gái này, cho đến bây giờ đã bốn năm, bốn năm qua, Tề Ngôn cười với cô ấy, khóc với cô ấy, cuối cùng biến mất khỏi cô ấy.
Biến mất thật lâu, thời gian dài đến khiến Thẩm Kiến Sơ thậm chí hoài nghi khoảng thời gian đó rốt cuộc có phải là sự thật hay không, có phải cô ấy thật sự đã có được Tề Ngôn hay không.
Đến cuối cùng, những gì của Tề Ngôn mà cô ấy có thể bảo tồn, gần như chỉ có một bức tranh.
Một lần qua đi, Tề Ngôn lại bao mình vào trong chăn, nhưng lần này cô không tuyệt tình như vậy, cô cũng bao Thẩm Kiến Sơ vào trong.
Thẩm Kiến Sơ ôm Tề Ngôn vào trong ngực, hỏi cô: "Sao lại thích khóc như vậy?"
Tề Ngôn mạnh miệng: "Không khóc."
Thẩm Kiến Sơ cười một chút.
Tề Ngôn lại nói: "Về sau em sẽ không khóc."
Thẩm Kiến Sơ: "Nói chuyện giữ lời."
Tề Ngôn nhỏ giọng: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ tới vào buổi chiều 4 giờ, lúc này mặt trời hẳn đã xuống núi.
Thẩm Kiến Sơ đang muốn hỏi Tề Ngôn có đói bụng không, Tề Ngôn lại đột nhiên giật mình.
Tư thế kỳ kỳ quái quái, là đói bụng rồi..
Danh sách chương