Nhưng lời đàn ông nói mà đáng tin thì đúng là heo mẹ cũng biết leo cây! Nói là không gây chuyện, nhưng vừa vào đã cùng Thích Thiên "gây gổ" rồi! Trước thì chọi mắt làm trong không khí vang lên những tiếng điện nổ tạch tạch, sau đó một người hừ một tiếng kéo ghế ra cho cô ngồi, người kia cũng hừ một tiếng rồi kéo cái ghế khác ra cho cô, cô liếc mỗi người một cái rồi ngồi xuống cái ghế thứ tư.

Cảnh vật chung quanh nhà hàng không tồi, bố trí rất thanh nhã lãng mạn, đèn treo tường màu vàng, bàn ăn thì màu hồng, cực kỳ thích hợp cho các đôi yêu nhau, dõi mắt nhìn lại mới thấy mọi bàn đều là từng đôi một, chỉ có bàn này của bọn họ là số lẻ, trông có vẻ rất kỳ quái.

"Dương Dương, cô sao lại..." Ý Thích Thiên là sao cô lại dẫn theo một cái bóng đèn tới làm gì vậy, hơn nữa lại còn là một cái bóng đèn rất đáng ghét.

"Đây là đồng nghiệp của tôi..."

"Kiêm bạn trai, chào anh, tôi là Phan Thừa Hi". Cô còn chưa nói xong thì hắn liền cực kỳ tốt bụng giúp bổ sung thêm vào sau.

"Chào anh, Thích Thiên" Hai người bắt tay nhưng cũng đồng thời tỉ thí lực tay, tôi bóp tôi bóp tôi bóp chết anh.

"Thất Thiên (bảy ngày) [1]? Tôi nhớ là có một khách sạn cũng tên là 7 Ngày, nhưng mà chỉ là một khách sạn ba sao thôi". Ngụ ý nói đúng là khách sạn ba sao, kèm thêm cái tên của Thích tiên sinh đây cũng không cao cấp như vậy thôi, dám bóp tôi? Tôi cũng bóp, bóp chết anh, bất quá sau này phải tăng cường rèn luyện, lực tay tên nhóc con này đúng là không phải lớn bình thường, Phan Thừa Hi mắng thầm một câu trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ ung dung thoải mái.

Thích Thiên tức quá siết chặt, nhưng lại không có lời nào để đáp trả, trong lòng đã ra quyết định - về nhà phải mời một giáo viên dạy tiếng Trung để dạy riêng cho hắn cái môn "chửi người" này mới được.

Hai cái người này còn muốn nắm tay tới khi nào đây? Dương Dương ngoảnh mặt làm thinh, 5 phút trôi qua rồi mà bọn họ vẫn còn nắm, chẳng lẽ hai người đều là ẩn hình đồng chí, vừa thấy nhau thì gien ẩn hình liền bộc phát, sau đó liền yêu đối phương, nghĩ vậy cô cười ha ha.

"Em (Cô) cười cái gì?" Hai người đồng thời hỏi, nhưng chiến tranh trên tay vẫn không có dừng lại.

"Từng nghe qua đam mỹ chưa?"

Phan Thừa Hi gật đầu lại không hiểu ý cô.

Thích Thiên lắc đầu, lý giải về tiếng Trung của hắn còn chưa đủ không phải đã bị mất một quân trước cái bóng đèn này sao?

Cô bĩu môi ám chỉ cái bàn bên cạnh cửa sổ.

Hai người nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đang đút cho một người đàn ông khác ăn cái gì đó, lúc mà người kia ăn bánh pút-đinh thì cũng ăn luôn tay người đàn ông đút cho, thấy cảnh này, Phan Thừa Hi và Thích Thiên đồng thời làm ra động tác nôn mửa, nhưng vẫn không hiểu cô đang cười cái gì, đồng tính luyến ái mặc dù không có được luật pháp cho phép, nhưng cứ theo số lượng gia tăng thì trong lòng mọi người cũng ngầm thừa nhận chuyện như vậy, tối đa cũng chỉ là cảm thấy buồn nôn, nhưng tức cười thì không biết ở đâu.

"Nếu hai người cũng có loại quan hệ đó vậy thử nói xem ai sẽ là công, ai là thụ?" Cô rất hứng thú nhìn bọn họ nắm tay nhau.

Hai người như bị điện giật lập tức buông tay ra, sau đó dùng khăn ăn lau tay như vừa tiếp xúc với ôn dịch.

Cô ở một bên nhịn cười mà cũng sắp nghẹn.

"Thích lão tiên sinh đâu, sao lại không tới?" Thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, cô rất thức thời nói sang chuyện khác.

"Ông tối nay trong người không được khỏe, uống thuốc xong liền đi nghỉ rồi". Lúc nói ra lời này, Thích Thiên vẫn vò tóc, mắt không dám nhìn Dương Dương.

Cô một mực nhìn thực đơn nên cũng không chú ý nhiều lắm, nhưng Phan Thừa Hi lại thu hết vào mắt, muốn nói dối cũng phải có bản lĩnh, mượn cớ dở như vậy vừa nhìn cũng biết là xạo! Nhất là trước mặt Phan thiếu đây, muốn nói dối cũng phải xem mình nặng được bao nhiêu!

"Vậy đã tới bác sĩ chưa? Có nghiêm trọng không?" Cô đặt thực đơn xuống, quan tâm hỏi.

"Bác sĩ đã xem cho rồi, ông... bị ốm chút, nghỉ ngơi... liền không sao". Dưới cái nhìn soi mói từ cặp mắt lấp lánh của Phan Thừa Hi, Thích Thiên đỏ mặt, càng nói càng không thuận, may là tiếng Trung của hắn vốn không tốt, Dương Dương cũng không có phát hiện chỗ nào không đúng.

"Vậy thì tốt rồi" Cô tiếp tục xem thực đơn.

"Dương Dương, ông nói ở đây có món gà nướng khá ngon, cô có muốn thử không?"

"Thật sao? Vậy được" Vừa nhắc đến ăn thì tinh thần của cô đã tới rồi.

"Ai nói, ở đây nổi tiếng nhất là thăn vai bò (Ribeye), phục vụ"

Người phục vụ mặc bộ đồng phục tím đen, bên hông thắt một cái nơ con bướm lớn tươi cười đi tới.

Phan Thừa Hi cực kỳ thuần thục nói ra hàng tá tên thức ăn, sau đó xoay qua lại hỏi Dương Dương, "Có muốn thêm gì khác nữa không?"

Cô lắc đầu, "Không cần đâu, chúng ta chỉ có ba người hẳn đủ rồi, Thích Thiên, còn anh?"

Thích Thiên có chút bực mình lắc đầu, tối nay vốn hắn làm chủ, hắn ta làm khách, thế nào mà mọi thứ hiện tại trái ngược hết cả? Thua cả hai keo, giờ cho hắn ăn gì cũng chả còn vị nữa.

Thức ăn được mang lên rất nhanh, khẩu vị Dương Dương mở rộng ra, hai người đàn ông tâm hoài bất quỹ liếc nhau một cái rồi cũng ăn.

"Thích Thiên, những món này thật sự rất ngon nha" Cô ngẩng lên, miệng thì phình ra do nhét quá nhiều.

Thích Thiên cười gật đầu lộ ra hàm răng trắng toát đẹp mắt, sau đó lấy khăn ra định lau giúp thì nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

"Để tôi". Phan Thừa Hi nhận lấy khăn giấy trên tay Thích Thiên, mặt cười nhưng mắt lại đang cảnh cáo đối phương, Dương Dương là bạn gái của tôi, cái công việc này cũng nên do tôi làm.

Shit, shit, shit!

Thích Thiên mắng vô số lần trong lòng, nhưng vẫn cười đưa khăn cho Phan Thừa Hi.

Phan Thừa Hi nhận lấy, "Lớn vậy rồi mà ăn còn dính vào mép, thiệt là"

Dương Dương rùng mình một cái, cái vẻ dịu dàng này thật khiến cô sởn gai ốc a, bữa tối tiếp tục thì càng ăn càng thấy buồn bực, bầu không khí gì mà quái dị thế này?

*Chú thích*

[1] Thất và Thích đều đọc là [qī]
_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện