Thôi được rồi, bởi vì hắn xuyên không rồi, lại xuyên không đến một thân thể trói gà không chặt, thêm vào đó lại sắp đến mạt thế, trong khi hắn còn chưa chuẩn bị được cái gì, may mắn là thức tỉnh không gian hệ dị năng, tuy nhiên như thế không có nghĩ là hắn trở nên vô địch. Không nên lạm dụng quá nhiều dị năng, nếu không hắn sẽ bị kiệt sức mà trở thành mồi ngon cho Zombie. Tốt nhất là hiện tại, khi ngày mai mới đến mạt thế, hắn phải đi mua chút đồ!
Nghĩ là làm, Lâm Hạo Thần ngay lập tức rút ống truyền ra, nhanh nhẹn trèo xuống giường.
Lâm Ngư Yên hoảng hốt: “Anh làm gì vậy? Bệnh còn chưa khỏi mà?”
Lâm Hạo Thần đáp: “Anh có chút việc, gần nhà mình có cái siêu thị đúng không?” Theo trí nhớ của hắn thì đúng là có.
Lâm Ngư Yên gật đầu: “Đúng là có một cái, rẽ phải tầm 1m là tới! Anh bệnh còn chưa khỏi đâu, muốn mua gì thì để em mua cho!”
Lâm Hạo Thần nhìn thấy ví của mình ở trên bàn, hắn lấy ví sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa: “Không cần thiết, anh tự mua.”
“Này, anh vẫn còn đang mặc đồ ngủ đấy, anh định cứ thế mà ra đường à?”
Lâm Hạo Thần lúc này mới nhìn lại quần áo của mình, sau đó nói: “Không sao, việc này rất cấp bách, không thể chậm trễ.”
Lâm Ngư Yên giữ tay hắn lại: “Anh không thay ra là không được vào siêu thị đâu, thay ra trước đã!”
Cuối cùng Lâm Hạo Thần vẫn phải thay ra một bộ quần áo khác.
Đến siêu thị, Lâm Hạo Thần nhanh chóng càn quét chỗ đồ ăn, hắn mua đến nỗi xe hàng chất đầy đồ, phải nhờ nhân viên đem xuống xe. Sau đó hẵn lại mua những đồ dùng cần thiết, như là nước uống, bếp nến, quần áo,… Lâm Hạo Thần cho rằng nếu như có thời gian, hắn sẽ mua chất đầy nhà. Tiếc rằng thời gian không cho phép, hắn chỉ có thể mua ở siêu thị này. Hiện tại cũng không có thứ vũ khí nào thuận tay cho hắn cả. Nhất là ở chỗ như thế này thì chỉ bán mấy thứ linh tinh như là dao chặt thịt. Mấy loại dao kiểu đó cùng lắm thì chỉ có thể gây ra chút thương tích ngoài da cho bọn Zombie mà thôi. Nếu muốn giết chết hẳn thì cần một lực rất mạnh mà cái thân thể gầy yếu này của hắn thì không thể giết nổi bọn chúng.
Hắn cần một vũ khí mạnh hơn thế này. Ít nhất là đến khi hắn có thể mạnh hơn. Tuy nhiên hắn cũng chẳng phải nhân vật chính trong mấy câu chuyện cổ tích, không phải ngẫu nhiên là có thể nhặt được đồ tốt.
Lâm Hạo Thần đành mua vài cái ống nước làm bằng sắt để làm vũ khí. Hẵn chỉ nghĩ là ít nhất cái ống sắt này có thể kết liễu được Zombie.
Lâm Hạo Thần lái xe về nhà, tay xách nách mang một đống đồ lên chung cư nơi hắn ở. Tốt nhất thì nên ở một nơi vắng vẻ ít người để tránh mạt thế, nhưng thời gian không đủ để hắn chuyển sang nơi khác, đêm nay là tận thế sẽ bắt đầu. Thêm vào đó chung cư này xây dựng ở trung tâm thành phố, nên sẽ có rất nhiều người, mà nhiều người đồng nghĩa với việc cũng sẽ có rất nhiều Zombie. Ít nhất thì cánh cửa của khu chung cư này cũng sẽ không bị phá bởi lũ tang thi.
Hạo Thần xách đống đồ lên mà cảm thấy tay mình như sắp gãy. Hắn nhíu mày, cái thân thể này rốt cuộc là yếu đến mức nào?
Lâm Hạo Thần lên đến nơi, mở cửa liền thấy em gái đang xem tin tức, hắn nhướng mày: “Yên…Tiểu Yên, em giúp anh xách đồ vào này.” Đống này vẫn chưa hết, dưới xe vẫn còn nhiều, hắn phải đi thêm hai chuyến nữa thì may ra mới mang lên hết được đến nơi.
Lâm Ngư Yên tò mò mang một đống đồ vào xếp vào trong nhà mà Lâm Hạo Thần thì chạy đi mang đồ lên.
Xong xuôi, Lâm Ngư Yên nhìn anh trai thở không ra hơi, thắc mắc: “Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Lâm Hạo Thần đến mí mắt cũng không thèm mở: “Sau này sẽ biết.” Sao hắn lại quên mất chứ, không phải hắn có dị năng không gian sao? Mất công đem đi đem lại nhiều lần. Mệt chết bổn thiếu gia! Lâm Ngư Yên bĩu môi, mở ti vi ra xem.
Cô nàng chuyển kênh liên tục, đến kênh của đài lớn nhất thành phố, cô liền dừng lại.
Tivi truyền ra tiếng ầm ầm đổ vỡ. Lâm Hạo Thần nghe thấy, liền mở hai mắt, trên tivi chiếu khung cảnh hỗn loạn trong bệnh viện. Mạt thế thực sự đang chuẩn bị xảy ra.
Lâm Ngư Yên xem mà há hốc mồm: “Tại sao tự nhiên lại có nhiều người sốt cao như vậy nhỉ? Hôm trước anh cũng bị phải không?”
Lâm Hạo Thần gật đầu. Em gái của hắn không bị sốt, có thể yên tâm là con bé không bị biến thành tang thi, còn lo lắng là con bé không có dị năng. Trong mạt thế, dị năng vô cùng quan trọng, không có dị năng rất khó sống. Lâm Hạo Thần nhíu mày, sau đó liền trở lại bình thường. Không sao, hắn sẽ cố gắng mạnh lên để bảo vệ em gái. Lâm Hạo Thần liếc nhìn em gái, ngoại hình em gái giống y hệt Ngư Yên mà hắn biết, tuy nhiên hiện tại đã trở thành em gái của hắn, hắn cũng tránh nhìn vào cô, bởi dù sao cô cũng là em gái cùng chung máu mủ với thân thể này. Thêm vào đó, cô em gái này cũng không phải là vật thay thế của Ngư Yên kia, hắn không thích cô em gái này. Không những vậy, tính cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Một người dịu dàng, đằm thắm, một người năng động hoạt bát. Hai người không phải là một.
Lâm Hạo Thần dời ánh mắt ra khỏi Lâm Ngư Yên, nhắm mắt dưỡng thần. Điều đầu tiên là phải tập luyện để thân thể này mạnh lên. Không thể nào xách vài túi đồ lên đã thở không ra hơi như vậy được! Hắn cũng có tôn nghiêm của hắn chứ! Từ một cường giả như hắn rớt cấp xuống thành cọng bún yếu khô này, hắn thấy vô cùng nhục nhã! Nghĩ đến đây, Lâm Hạo Thần liền đứng bật dậy, vào căn phòng của mình. Lâm Ngư Yên thì tiếp tục xem tin tức.
Lâm Hạo Thần lập ra một cái bảng thời gian biểu. Sáng ở nhà tập luyện, chiều ra ngoài giết Zombie, tối lại trở về tập luyện. Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với thời gian biểu này. Lâm Hạo Thần ngay lập tức bắt tay vào việc chống đẩy.
Lâm Ngư Yên ở ngoài chăm chú xem tin tức. Có vẻ như là có dịch bệnh nào đó đang diễn ra, may mắn là anh trai cô khỏi rồi.
Lâm Ngư Yên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ cơm tối, cô đứng dậy nấu ăn, xong xuôi, cô gõ cửa phòng anh trai.
Bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc: “Chuyện gì?”
Cô nói vọng vào: “Anh hai, ăn cơm!”
Lâm Hạo Thần đáp: “Chờ chút, anh đi tắm đã.”
Lâm Ngư Yên ngạc nhiên: “Anh hai, anh mới ốm dậy, đi tắm không ổn đâu!”
Lâm Hạo Thần đáp: “Anh lau người thôi.”
“Anh tuyệt đối không được tắm đâu đấy.”
“Biết rồi.”
Lâm Hạo Thần tắm rửa xong, đi ra ngoài, trên vai vẫn còn để chiếc khăn tắm.
Em gái đang chờ hắn sẵn, bàn cơm khá đơn giản 1 món mặn và một món rau, là vì Ngư Yên vẫn còn nhỏ, chưa thể nấu được nhiều.
Theo trí nhớ của hắn thì Lâm Hạo Thần năm nay hai mươi ba tuổi, em gái năm nay 19 tuổi.
Em gái học đại học năm nhất, hiện tại đang nghỉ phép để chăm sóc hắn bị ốm. Đây là người thân duy nhất của nguyên chủ. Hắn chiếm thân xác của người ta thì ít nhất cũng phải bảo vệ người thân của người ta, huống chi cô em gái này còn giống với người hắn yêu nhất. Lâm Hạo Thần thực sự coi cô gái này là em gái rồi.
Lâm Hạo Thần nhanh chóng ăn xong, sau đó xung phong rửa bát. Có thể nói là bản năng làm anh trỗi dậy đi.
Ăn xong, Lâm Ngư Yên lại ngồi xem tivi, Lâm Hạo Thần lại vào phòng luyện tập tiếp.
Thân thể này thường xuyên không vận động, lại kén ăn, cho nên siêu siêu yếu. Hắn luyện tập có một chút mà cảm thấy toàn thân đều đau. Ngày mai có vẻ hắn không ra ngoài giết Zombie được, chờ đến khi thân thể này quen với cường độ luyện tập của hắn đã. Nếu không đau cơ đến nỗi không vung nổi gậy thì hắn ra ngoài chỉ có chết.
Lâm Hạo Thần cũng có nghĩ đến việc sử dụng dị năng, nhưng hắn chỉ dùng khi gặp nguy hiểm mà thôi, còn nếu như có thể không dùng thì hắn sẽ không dùng!
Haizz, bắt đầu một quá trình cải tạo thân thể phế vật này thôi.
Nghĩ là làm, Lâm Hạo Thần ngay lập tức rút ống truyền ra, nhanh nhẹn trèo xuống giường.
Lâm Ngư Yên hoảng hốt: “Anh làm gì vậy? Bệnh còn chưa khỏi mà?”
Lâm Hạo Thần đáp: “Anh có chút việc, gần nhà mình có cái siêu thị đúng không?” Theo trí nhớ của hắn thì đúng là có.
Lâm Ngư Yên gật đầu: “Đúng là có một cái, rẽ phải tầm 1m là tới! Anh bệnh còn chưa khỏi đâu, muốn mua gì thì để em mua cho!”
Lâm Hạo Thần nhìn thấy ví của mình ở trên bàn, hắn lấy ví sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa: “Không cần thiết, anh tự mua.”
“Này, anh vẫn còn đang mặc đồ ngủ đấy, anh định cứ thế mà ra đường à?”
Lâm Hạo Thần lúc này mới nhìn lại quần áo của mình, sau đó nói: “Không sao, việc này rất cấp bách, không thể chậm trễ.”
Lâm Ngư Yên giữ tay hắn lại: “Anh không thay ra là không được vào siêu thị đâu, thay ra trước đã!”
Cuối cùng Lâm Hạo Thần vẫn phải thay ra một bộ quần áo khác.
Đến siêu thị, Lâm Hạo Thần nhanh chóng càn quét chỗ đồ ăn, hắn mua đến nỗi xe hàng chất đầy đồ, phải nhờ nhân viên đem xuống xe. Sau đó hẵn lại mua những đồ dùng cần thiết, như là nước uống, bếp nến, quần áo,… Lâm Hạo Thần cho rằng nếu như có thời gian, hắn sẽ mua chất đầy nhà. Tiếc rằng thời gian không cho phép, hắn chỉ có thể mua ở siêu thị này. Hiện tại cũng không có thứ vũ khí nào thuận tay cho hắn cả. Nhất là ở chỗ như thế này thì chỉ bán mấy thứ linh tinh như là dao chặt thịt. Mấy loại dao kiểu đó cùng lắm thì chỉ có thể gây ra chút thương tích ngoài da cho bọn Zombie mà thôi. Nếu muốn giết chết hẳn thì cần một lực rất mạnh mà cái thân thể gầy yếu này của hắn thì không thể giết nổi bọn chúng.
Hắn cần một vũ khí mạnh hơn thế này. Ít nhất là đến khi hắn có thể mạnh hơn. Tuy nhiên hắn cũng chẳng phải nhân vật chính trong mấy câu chuyện cổ tích, không phải ngẫu nhiên là có thể nhặt được đồ tốt.
Lâm Hạo Thần đành mua vài cái ống nước làm bằng sắt để làm vũ khí. Hẵn chỉ nghĩ là ít nhất cái ống sắt này có thể kết liễu được Zombie.
Lâm Hạo Thần lái xe về nhà, tay xách nách mang một đống đồ lên chung cư nơi hắn ở. Tốt nhất thì nên ở một nơi vắng vẻ ít người để tránh mạt thế, nhưng thời gian không đủ để hắn chuyển sang nơi khác, đêm nay là tận thế sẽ bắt đầu. Thêm vào đó chung cư này xây dựng ở trung tâm thành phố, nên sẽ có rất nhiều người, mà nhiều người đồng nghĩa với việc cũng sẽ có rất nhiều Zombie. Ít nhất thì cánh cửa của khu chung cư này cũng sẽ không bị phá bởi lũ tang thi.
Hạo Thần xách đống đồ lên mà cảm thấy tay mình như sắp gãy. Hắn nhíu mày, cái thân thể này rốt cuộc là yếu đến mức nào?
Lâm Hạo Thần lên đến nơi, mở cửa liền thấy em gái đang xem tin tức, hắn nhướng mày: “Yên…Tiểu Yên, em giúp anh xách đồ vào này.” Đống này vẫn chưa hết, dưới xe vẫn còn nhiều, hắn phải đi thêm hai chuyến nữa thì may ra mới mang lên hết được đến nơi.
Lâm Ngư Yên tò mò mang một đống đồ vào xếp vào trong nhà mà Lâm Hạo Thần thì chạy đi mang đồ lên.
Xong xuôi, Lâm Ngư Yên nhìn anh trai thở không ra hơi, thắc mắc: “Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Lâm Hạo Thần đến mí mắt cũng không thèm mở: “Sau này sẽ biết.” Sao hắn lại quên mất chứ, không phải hắn có dị năng không gian sao? Mất công đem đi đem lại nhiều lần. Mệt chết bổn thiếu gia! Lâm Ngư Yên bĩu môi, mở ti vi ra xem.
Cô nàng chuyển kênh liên tục, đến kênh của đài lớn nhất thành phố, cô liền dừng lại.
Tivi truyền ra tiếng ầm ầm đổ vỡ. Lâm Hạo Thần nghe thấy, liền mở hai mắt, trên tivi chiếu khung cảnh hỗn loạn trong bệnh viện. Mạt thế thực sự đang chuẩn bị xảy ra.
Lâm Ngư Yên xem mà há hốc mồm: “Tại sao tự nhiên lại có nhiều người sốt cao như vậy nhỉ? Hôm trước anh cũng bị phải không?”
Lâm Hạo Thần gật đầu. Em gái của hắn không bị sốt, có thể yên tâm là con bé không bị biến thành tang thi, còn lo lắng là con bé không có dị năng. Trong mạt thế, dị năng vô cùng quan trọng, không có dị năng rất khó sống. Lâm Hạo Thần nhíu mày, sau đó liền trở lại bình thường. Không sao, hắn sẽ cố gắng mạnh lên để bảo vệ em gái. Lâm Hạo Thần liếc nhìn em gái, ngoại hình em gái giống y hệt Ngư Yên mà hắn biết, tuy nhiên hiện tại đã trở thành em gái của hắn, hắn cũng tránh nhìn vào cô, bởi dù sao cô cũng là em gái cùng chung máu mủ với thân thể này. Thêm vào đó, cô em gái này cũng không phải là vật thay thế của Ngư Yên kia, hắn không thích cô em gái này. Không những vậy, tính cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Một người dịu dàng, đằm thắm, một người năng động hoạt bát. Hai người không phải là một.
Lâm Hạo Thần dời ánh mắt ra khỏi Lâm Ngư Yên, nhắm mắt dưỡng thần. Điều đầu tiên là phải tập luyện để thân thể này mạnh lên. Không thể nào xách vài túi đồ lên đã thở không ra hơi như vậy được! Hắn cũng có tôn nghiêm của hắn chứ! Từ một cường giả như hắn rớt cấp xuống thành cọng bún yếu khô này, hắn thấy vô cùng nhục nhã! Nghĩ đến đây, Lâm Hạo Thần liền đứng bật dậy, vào căn phòng của mình. Lâm Ngư Yên thì tiếp tục xem tin tức.
Lâm Hạo Thần lập ra một cái bảng thời gian biểu. Sáng ở nhà tập luyện, chiều ra ngoài giết Zombie, tối lại trở về tập luyện. Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với thời gian biểu này. Lâm Hạo Thần ngay lập tức bắt tay vào việc chống đẩy.
Lâm Ngư Yên ở ngoài chăm chú xem tin tức. Có vẻ như là có dịch bệnh nào đó đang diễn ra, may mắn là anh trai cô khỏi rồi.
Lâm Ngư Yên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ cơm tối, cô đứng dậy nấu ăn, xong xuôi, cô gõ cửa phòng anh trai.
Bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc: “Chuyện gì?”
Cô nói vọng vào: “Anh hai, ăn cơm!”
Lâm Hạo Thần đáp: “Chờ chút, anh đi tắm đã.”
Lâm Ngư Yên ngạc nhiên: “Anh hai, anh mới ốm dậy, đi tắm không ổn đâu!”
Lâm Hạo Thần đáp: “Anh lau người thôi.”
“Anh tuyệt đối không được tắm đâu đấy.”
“Biết rồi.”
Lâm Hạo Thần tắm rửa xong, đi ra ngoài, trên vai vẫn còn để chiếc khăn tắm.
Em gái đang chờ hắn sẵn, bàn cơm khá đơn giản 1 món mặn và một món rau, là vì Ngư Yên vẫn còn nhỏ, chưa thể nấu được nhiều.
Theo trí nhớ của hắn thì Lâm Hạo Thần năm nay hai mươi ba tuổi, em gái năm nay 19 tuổi.
Em gái học đại học năm nhất, hiện tại đang nghỉ phép để chăm sóc hắn bị ốm. Đây là người thân duy nhất của nguyên chủ. Hắn chiếm thân xác của người ta thì ít nhất cũng phải bảo vệ người thân của người ta, huống chi cô em gái này còn giống với người hắn yêu nhất. Lâm Hạo Thần thực sự coi cô gái này là em gái rồi.
Lâm Hạo Thần nhanh chóng ăn xong, sau đó xung phong rửa bát. Có thể nói là bản năng làm anh trỗi dậy đi.
Ăn xong, Lâm Ngư Yên lại ngồi xem tivi, Lâm Hạo Thần lại vào phòng luyện tập tiếp.
Thân thể này thường xuyên không vận động, lại kén ăn, cho nên siêu siêu yếu. Hắn luyện tập có một chút mà cảm thấy toàn thân đều đau. Ngày mai có vẻ hắn không ra ngoài giết Zombie được, chờ đến khi thân thể này quen với cường độ luyện tập của hắn đã. Nếu không đau cơ đến nỗi không vung nổi gậy thì hắn ra ngoài chỉ có chết.
Lâm Hạo Thần cũng có nghĩ đến việc sử dụng dị năng, nhưng hắn chỉ dùng khi gặp nguy hiểm mà thôi, còn nếu như có thể không dùng thì hắn sẽ không dùng!
Haizz, bắt đầu một quá trình cải tạo thân thể phế vật này thôi.
Danh sách chương