"Có trộm…có người trộm gà"
Tiếng hô hoán của bà thím nhanh chóng thu hút người ở các nhà xung quanh, bọn họ ở vòng ngoài tuy rằng không có dị năng nhưng lại đông đảo huống chi thời gian qua được ăn no mặc ấm còn hai người Trịnh Giai Mỹ đã sớm đói lã nào có sức lực bằng bọn họ.

Rraast nhanh hai người bị vật nằm ra dưới đất, bản thân đã chật vật bất kham bây giờ càng nhìn không ra bộ dạng.
"Thanh niên cô cậu cũng thật là không ra gì.

Còn trẻ còn khoẻ lại có thể đi ăn cắp.

Thời buổi mạt thế khó khăn mỗi nhà chỉ được hai con gà để nuôi sống, vậy mà cũng đành lòng ăn cắp"
Tất cả mọi người thấy hai người còn trẻ liền liên tiếp nhục mạ không tiếc lời, bọn họ ở trong căn cứ đa được lo cái ăn cái mặc, tuy mỗi ngày chỉ có bánh bao với canh, lâu lâu lại được ít thịt cá rau dưa đạm bạt như vậy là rất tốt rồi.


Hai người này thì hay rồi, đã trong căn cứ, được căn cứ nuôi, lại đi ăn cắp gà của căn cứ đã cho các hộ nhà, đúng là không ra gì cả.

Bọn họ ở đây cũng có con mà con của bọn họ còn biết ra ngoài giết tang thi, đứa cháu còn biết phụ ông bà đi trồng rau cho bò ăn.

Nhìn lại hai người này…
"Tôi thấy có chút quen mặt" - Một phụ nữ trung niên trong nhóm người lên tiếng.
"Tôi cũng thấy có chaut quen, có khi ở gần nhà bà không?"
"Không phải.

Có khi nhà bà không?"
"Tôi cũng không, còn bà thì sao?"
Nhóm người đại thẩm nhất thời thảo luận sôi nổi xem đây là con câi nhà ai còn hai người Trịnh Giai Mỹ và Tạ Thế Kiệt sớm đã choáng váng đầu óc vì đói và bị đánh nên nằm yên một chỗ không động đậy mặc kệ đám người đó bàn tán.
"Có chuyện gì vậy các chị?"
"À, bà Trịnh đó à, bà xem bọn tôi mới tóm được hai đứa nhóc tính ăn cắp gà đây này"
"Ôi trời, tại sao phải đến mứuc ăn cắp gà, căn cứ lo không đủ no hay sao?"
Mẹ Trịnh tính nói thêm vài câu thì nhìn thấy dưới đất hai bóng dáng rất quen thuộc liền tiến lại gần vén mái tóc của cô gái lên xem thử.
"Tiểu Mỹ.

Sao lại là con?" - Mẹ Trịnh hốt hoảng nâng Trịnh Giai Mỹ lên gỡ mớ lông gà và phủi bụi đất trên người cô.
"Là con gái của chị sao? Con bé cũng thật là…được căn cứ nuôi rồi lại vẫn đi ăn trộm gà của tôi, chị về mà quản giáo lại con gái đi"

"Vâng vâng, cảm ơn chị không trách, để tôi dạy dỗ lại con bé nó"
Tất cả mọi người nhìn thấy mẹ Trịnh đang ân cần đỡ con gâi và con rể dậy, vậy mà cô bé không một chút nào cảm kích còn vùng vẫy đứng lên liếc xéo toàn bộ mọi người ở đây.

Haizzz.

Tại sao có cha mẹ tốt như vậy lại sinh ra một đứa con gái không ra gì thế này, đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính.
"Bà làm vậy có biết tôi mất mặt lắm không?" - Trịnh Giai Mỹ vừa vào tới nhà liền quát nạt mẹ của mình.
"Tiểu Mỹ, tại sao con có thể nói cái giọng đó với mẹ con như vậy?" - Bố Trịnh nhìn thấy con gái bị mình chiều hư nhất thời đau lòng, báy giừo đã là mạt thế rồi mà nó vẫn còn giữ cái tính tiểu thư như vậy.
"Ông thì biết cái gì.

Hai người tối ngày chỉ biết chui rút trong cái xó xỉnh này, mọi chuyện toàn chỉ có tôi đi làm.

Bây giờ gặp chuyện là tôi, mất mặt cũng là tôi.

Ông bà còn xin lỗi bọn người đó, sau này mặt mũi tôi trong căn cứ này thế nào?" - Trịnh Giai Mỹ vẫn không cho việc mình ăn trộm kaf sai, mạt thế khó khăn mọi người giúp đỡ nhau là đương nhiên, cô chỉ mượn tạm con gà mà thôi, sau này cô làm nữ nhân của lão đại căn cứ đền lại nhà bà ta gấp 4 lần có là gì.
"Mày… Mỗi ngày mày theo người ta ra ngoài mày kiếm được vật tư đem về không chia cho căn cứ thì tụi bây cũng đau cho tụi tao.

Mỗi ngày hai ông bà già đây đều tự làm tự ăn, căn cứ cho bây ăn thịt với rau rồi tụi bây còn muốn gì nữa mà vẫn đi ăn cắp"
"Ông thì biết gì.

Tụi tôi là dị năng giả thì phải được ưu tiên chứ.


Chúng tôi không nộp thì như thế nào? Bọn họ đay là cần tôk chứ chúng tôi ra ngoài thiếu gì người muốn nhờ vả"
Hai bố con cãi nhau càng cãi càng hưng, Tạ Thế Kiệt là một tên đàn ông nhu nhược nên hoàn toàn chỉ nghe theo lời Trịnh Giai My , tuy lúc bị bắt thì lại bất mãn với cô không làm nên trò nhưng người ta cũng không truy cứu nên hắn mới bỏ qua.

Bây giờ hai cha con náo thành nhưu vậy hắn lại cảm thấy lời Trịnh Giai Mỹ nói rất đúng nên cũng không thèm khuyên can.
Trái ngược với hai người trẻ này, nhóm người có bà thím trong căn cứ bị tiếng quát tháo của Trịnh Giai My thu hút liền tụ tập lại lắng nghe.

Càng nghe những lời con cái ngỗ nghịch với cha mẹ đám người không khỏi lắc đầu, ấn tượng về cô ta càng lúc càng xấu, thật sự là muốn đuổihai kẻ này khỏi căn cứ.

Mẹ Trịnh nhìn chồng và con gái cãi nhau đau lòng lắm chứ nên có ý định khuyên can nhưng hai người không ai nghe lời bà nói cả.

Càng nghe những lời khó nghe của con gái nói về hai người lòng bà càng đau, trời đất không biết tùe lúc nào cũng bắt đầu tối dần.

Bà bị kích thích quá độ vậy mà ngã xuống.
"Rầm"
"Bà ơi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện