Sau 15 phút nói chuyện với nhóm người cản đường Chu Gia Vân quyết định sẽ gửi bọn họ 4000 cân vật tư (2000 kí) nghỉ ngơi qua một đêm mặc kệ sự phản đối của rất nhiều người trong đoàn.
Mọi người giấu sự bất mãn trong lòng đi kéo xe vào bên trong làng Thương nhưng không ngờ tới chính là bên trong ngôi làng có chút ngoài sức tưởng tượng của bọn cô.
Những người dân trong làng này rất đông, phải nói vài ba trăm người cũng không sai.

Mỗi người trong làng ăn mặc có chút cũ rách, da vàng như nếm giống như không được ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần của bọn họ rất tốt.

Người lớn là dị năng giả sẽ làm việc cho làng như dị năng hệ thuỷ cung cấp nước vào những cái lu đất, dị năng hệ mộc và hệ thổ giúp làm tơi xốp đất và cho cây lên mầm nhanh chóng.
Trên con đường lớn trong làng bọn trẻ nhỏ quần áo rách rưới đi chân trần cầm những cành cây khô chơi đấu kiếm.


Cảm giác mọi người khi nhìn vào ngôi làng này không khác gì những ngôi làng thời xa xưa, tuy lạc hậu cũ kĩ nhưng người dân ở nơi đây lại vô cùng hài lòng với cuộc sống của họ.
"Có người tới sao?"
"Đúng vậy a, lần này đông quá đi a"
"Bọn họ sẽ ở đây luôn hay nghỉ chân thôi nhỉ?"
"Nhìn mấy người kia mặc quân phục kìa.

Không lẽ bọn họ đến đây cứu chúng ta?"
"Cứu gì chứ, ở đây cũng tốt mà.

Chắc có lẽ nạn dịch đã khắc phục nên đến đón chúng ta đó mà"
Những người dân trong làng đặc biệt là phụ nữ khi nhìn thấy nhóm người bọn họ tiến vào vô cùng niềm nở không giống như những con người trải qua thời gian dài bị đàn áp.

Khi bọn họ nhìn thấy mẹ cô và nhóm quân nhân của bà liền buông tất cả công việc tiến lại hỏi han các thứ về tình hình dịch bệnh bên ngoài.

Đám nhóc nhỏ đang chơi đấu kiếm nhìn thấy bốn bảo bảo nhà Thanh Nguyệt ai cũng hồng hào da thịt lại căng mịn liền chạy qua lôi kéo chơi cùng.

Bốn nhóc nhỏ nhà ta suốt chặn đường chỉ có thể tự chơi với nhau nên khi có bạn liền nhanh chóng hoà nhập.
"Xin cảm ơn tình cảm của mọi người với chúng tôi.


Hiện chúng tôi đang theo lệnh của chính phủ đến thành phố Q cứu các nhà khoa học về lại thủ đô để nghiên cứu vác xin chống dịch tang thi.

Mọi người xin cố gắng một thời gian nữa chính phủ sẽ đến đưa mọi người đi"
"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn các vị"
Các vị đại thẩm nghe nói có thể tìm ra thuốc giải bệnh độc mà hai mắt rưng rưng muốn khóc.

Đặc biệt đại thẩm lớn tuổi còn xúc động cầm lấy tay Chu Gia Vân mừng rỡ.

Không ai biết được khi mạt thế đến bà đã phải chứng kiến chồng biến thành tang thi, con trai và con dâu muốn ngăn ông lại đều bị cắn cả.

Một nhà đang yên bình bỗng chốc chỉ còn bà và đứa cháu trai vừa đầy tuổi.
"Mọi người tập trung ở đây làm gì? Còn không mau trở về nấu ăn? Hôm nay khách nghỉ chân rất đông đó" - Một trong lão đại căn cứ, cái tên lúc nãy chặn đường bọn cô không biết từ đâu xuất hiện phá ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
"Đi liền đi liền" - Mấy vị đại thẩm nghe anh ta nói chuyện không chút sợ hãi mà còn vui vẻ hùa nhau đi làm việc.
Đoàn người bọn cô nhanh chóng được dẫn đến khu nhà nghỉ trong làng, ngôi làng này cũng chỉ lớn hơn làng Trung mấy ngày trước bọn cô ở có một chút nhưng dân cư đông như vậy mà bọn họ vẫn sống được cho đến nay quả là chuyện lạ.
Khu nhà nghỉ của mọi người nằm ở cuối thôn khá vắng vẻ nhưng nhà cửa ở đây được lâu chùi rất sạch sẽ, thậm chí nhà vệ sinh trong làng còn có chuẩn bị cả lu nước, giường ngủ tuy chỉ được trải một tấm chăn mỏng nhưng yêu cầu mạt thế như vậy đã đủ tốt rồi.
Mỗi căn nhà nghỉ chứ khoảng 20 người, nhà có tận hai lầu và có cả ban công để ngắm cảnh, nghe nói trước mạt thế lầng Thượng dự định mở thành khu du lịch với một đặc sản riêng chỉ có trong vùng nhưng chưa kịp quảng cáo du lịch thì mạt thế đã đến.
"Cốc…cốc…cốc"

"Vào đi"
"Chào mọi người.

Chắc mọi người đi đường cũng một rồi nhỉ? Ở đây chúng tôi không có nước nhiều, chỉ có nhiêu đây mong mọi người đừng chê"
Cửa căn nhà nghỉ vừa mở ra đã nhìn thấy một chị tuổi tầm 30 bước vào, hay bên tay chị đều cầm rất nhiều đồ.

Một tay cầm một cái rổ đan bằng lá cây, bên trong toàn là những ly bằng gỗ được đánh bóng kỹ lưỡng, một bên là một lu đất trong có vẻ là nặng.

Vừa bước vào chị đã đặt lu đất trên bàn và mời mọi người lại uống.
Nhìn mặt chị còn đang tươi cười mời nước bọn cô không giống như đã trải qua những ngày tháng địa ngục.

Rốt cuộc nhóm người chặn đường bọn cô là xấu hay tốt đây? Nếu bọn họ xấu thì nhìn vào dân làng không thể niềm nở vui vẻ như vậy được.

Còn họ tốt thì tại sao phải chặn được bọn cô, mà lại nả súng làm thủng lốp xe?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện