Phượng Hâm lùi bước, tang thi tiến tới bám sát, ai cũng khó mà dễ dàng bỏ qua được sự cám dỗ của mỹ thực trước mặt.
Khoảng cách giữa hai bên quá gần, Phượng Hâm không có khoảng không để ra tay.
Cô thậm chỉ đã lùi lại mười bước, kết quả vẫn như vậy, cô thật đã nhịn đủ rồi.
Chỉ thấy cô nhanh chóng đi lùi hai bước, đột ngột ngồi xổm xuống, gậy bóng chày trong tay dùng lực quét mặt đất một cái.
Trên mặt Phượng Hâm nở nụ cười vô cảm, tựa như lời vẫy gọi cuối cùng của tử thần.
Lúc tang thi ngã xuống, gậy bóng chày trong tay nhanh như cắt rơi xuống.
Cái đầu liền nở hoa thấm đẫm máu tươi.
Phượng Hâm thích tốc chiến tốc thắng, chuyện lãng phí thời gian cô sẽ không làm.
Tiếng động đánh nhau bên này đã đả động đến bầy tang thi bên kia càng thêm cáu kỉnh.
Tiếng ‘rầm rầm’ va chạm càng lúc càng kịch liệt.
Những chiếc xe bỏ hoang ngăn giữa Phượng Hâm với đám tang thi, đang từng chút một nhích tới dần về phía cô.
Thời gian không chờ đợi một ai, chỉ một cái chớp mắt cũng không thể.
Cứ dựa theo tình huống này, những chiếc xe bỏ hoang này cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được một tiếng đồng hồ.
Mỗi lần tiếng va chạm vang lên lại tựa như va vào trái tim Phượng Hâm.
Vào lúc tang thi đâm xô được đám xe cộ này ra, thì bọn cô bên này cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh chết không còn xác.
Trước mắt xem ra chỉ còn một con đường có thể đi.
Nhưng con đường đó là con đường mà Phượng Hâm không muốn lựa chọn, thật không dễ gì mới đi được đến đây, sao có thể lại quay trở lại? Thời gian từ từ trôi đi, đảo mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đối với Phượng Hâm mà nói, mỗi một phút đồng hồ trôi qua đều là sự giày vò trong lòng cô.
Lẽ nào, thật sự phải đi đường kia sao?
Trong đầu Phượng Hâm hiện lên một gương mặt thất vọng, trong tay cầm hoa.
Không, cô sẽ không quay lại, chắc chắn sẽ còn cách khác.
Đôi mắt trong suốt của Phượng Hâm nhìn chằm chằm đám tang thi phía sau dãy xe.
Tất cả bọn chúng đều đang tranh nhau lao về phía cô, những chiếc xe bị chúng đâm vào đến mức méo mó biến dạng.
Phượng Hâm còn nhìn thấy mấy tên thuộc hạ đã bỏ chạy của Ô Nha.
Những đôi mắt biến đỏ nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô thật sự hoài nghi rằng, bọn chúng có thể nhìn thấy sao?
Nếu như không phải đã sống ở mạt thế qua năm năm thì thật là bị bọn chúng lừa gạt rồi.
Bọn chúng có thể nhìn được mới là lạ, con nào con nấy cũng chỉ biết trừng mắt cá chết.
Dưới sự nỗ lực không ngừng, hơn một nửa số xe bị hỏ hoang ở đây đã bị tang thi giẫm nát dưới chân.
Mười phút, còn có thể kiên trì được nhiều nhất mười phút nữa thì tang thi sẽ không còn chướng ngại nào cản trở.
Phượng Hâm vừa định lấy cung tên ra thì nhớ ra tên đã dùng hết, cô còn có rất nhiều dao găm, dùng thay thế có lẽ cũng không vấn đề gì.
Sau đó liền nhớ đến gương mặt non nớt ở ghế sau.
Từ trong hư vô lấy ra đồ vật là chuyện chỉ có trong phim ảnh.
Phượng Hâm không phải là sợ dọa đến cô bé, mà là khó mà giải thích được.
Trẻ con bây giờ đứa nào cũng vô cũng thông minh.
Chuyện cô có không gian, cô không có dự định sẽ kể với bất cứ người nào, chứ đừng nói tới Nhiếp Minh.
Không phải là cô không tín nhiệm cậu, mà là không muốn cậu phải gánh bất cứ sự nguy hiểm nào.
Cô rất hiểu rõ đạo lý hoài bích có tội.
Về sau con người thức tỉnh dị năng trong mạt thế, mỗi dị năng giả đều có không gian trữ đồ.
Thực ra so với điều này, đơn giản cũng chỉ là sự khác biệt giữa dưa hấu với hạt vừng.
Những người lãnh đạo của mấy căn cứ, ngoài mặt thì đạo mạo chính trực, nhưng thực chất lại là tiểu nhân tư lợi ích kỷ.
Có người biết rõ bản thân không thể giữ được thì thà rằng phá hủy nó, cũng không muốn ai khác đoạt được làm mình phiền não.
Túi đeo của Phương Hâm lúc trước đã đưa cho Tiểu Như rồi, bây giờ trên dưới cô chỉ có bốn túi áo quần, đồ vật lấy ra có hạn.
Đây thật là ngày đông lại đưa cho cây kem, không chết lạnh cũng khó.
Khoảng cách giữa hai bên quá gần, Phượng Hâm không có khoảng không để ra tay.
Cô thậm chỉ đã lùi lại mười bước, kết quả vẫn như vậy, cô thật đã nhịn đủ rồi.
Chỉ thấy cô nhanh chóng đi lùi hai bước, đột ngột ngồi xổm xuống, gậy bóng chày trong tay dùng lực quét mặt đất một cái.
Trên mặt Phượng Hâm nở nụ cười vô cảm, tựa như lời vẫy gọi cuối cùng của tử thần.
Lúc tang thi ngã xuống, gậy bóng chày trong tay nhanh như cắt rơi xuống.
Cái đầu liền nở hoa thấm đẫm máu tươi.
Phượng Hâm thích tốc chiến tốc thắng, chuyện lãng phí thời gian cô sẽ không làm.
Tiếng động đánh nhau bên này đã đả động đến bầy tang thi bên kia càng thêm cáu kỉnh.
Tiếng ‘rầm rầm’ va chạm càng lúc càng kịch liệt.
Những chiếc xe bỏ hoang ngăn giữa Phượng Hâm với đám tang thi, đang từng chút một nhích tới dần về phía cô.
Thời gian không chờ đợi một ai, chỉ một cái chớp mắt cũng không thể.
Cứ dựa theo tình huống này, những chiếc xe bỏ hoang này cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được một tiếng đồng hồ.
Mỗi lần tiếng va chạm vang lên lại tựa như va vào trái tim Phượng Hâm.
Vào lúc tang thi đâm xô được đám xe cộ này ra, thì bọn cô bên này cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh chết không còn xác.
Trước mắt xem ra chỉ còn một con đường có thể đi.
Nhưng con đường đó là con đường mà Phượng Hâm không muốn lựa chọn, thật không dễ gì mới đi được đến đây, sao có thể lại quay trở lại? Thời gian từ từ trôi đi, đảo mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đối với Phượng Hâm mà nói, mỗi một phút đồng hồ trôi qua đều là sự giày vò trong lòng cô.
Lẽ nào, thật sự phải đi đường kia sao?
Trong đầu Phượng Hâm hiện lên một gương mặt thất vọng, trong tay cầm hoa.
Không, cô sẽ không quay lại, chắc chắn sẽ còn cách khác.
Đôi mắt trong suốt của Phượng Hâm nhìn chằm chằm đám tang thi phía sau dãy xe.
Tất cả bọn chúng đều đang tranh nhau lao về phía cô, những chiếc xe bị chúng đâm vào đến mức méo mó biến dạng.
Phượng Hâm còn nhìn thấy mấy tên thuộc hạ đã bỏ chạy của Ô Nha.
Những đôi mắt biến đỏ nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô thật sự hoài nghi rằng, bọn chúng có thể nhìn thấy sao?
Nếu như không phải đã sống ở mạt thế qua năm năm thì thật là bị bọn chúng lừa gạt rồi.
Bọn chúng có thể nhìn được mới là lạ, con nào con nấy cũng chỉ biết trừng mắt cá chết.
Dưới sự nỗ lực không ngừng, hơn một nửa số xe bị hỏ hoang ở đây đã bị tang thi giẫm nát dưới chân.
Mười phút, còn có thể kiên trì được nhiều nhất mười phút nữa thì tang thi sẽ không còn chướng ngại nào cản trở.
Phượng Hâm vừa định lấy cung tên ra thì nhớ ra tên đã dùng hết, cô còn có rất nhiều dao găm, dùng thay thế có lẽ cũng không vấn đề gì.
Sau đó liền nhớ đến gương mặt non nớt ở ghế sau.
Từ trong hư vô lấy ra đồ vật là chuyện chỉ có trong phim ảnh.
Phượng Hâm không phải là sợ dọa đến cô bé, mà là khó mà giải thích được.
Trẻ con bây giờ đứa nào cũng vô cũng thông minh.
Chuyện cô có không gian, cô không có dự định sẽ kể với bất cứ người nào, chứ đừng nói tới Nhiếp Minh.
Không phải là cô không tín nhiệm cậu, mà là không muốn cậu phải gánh bất cứ sự nguy hiểm nào.
Cô rất hiểu rõ đạo lý hoài bích có tội.
Về sau con người thức tỉnh dị năng trong mạt thế, mỗi dị năng giả đều có không gian trữ đồ.
Thực ra so với điều này, đơn giản cũng chỉ là sự khác biệt giữa dưa hấu với hạt vừng.
Những người lãnh đạo của mấy căn cứ, ngoài mặt thì đạo mạo chính trực, nhưng thực chất lại là tiểu nhân tư lợi ích kỷ.
Có người biết rõ bản thân không thể giữ được thì thà rằng phá hủy nó, cũng không muốn ai khác đoạt được làm mình phiền não.
Túi đeo của Phương Hâm lúc trước đã đưa cho Tiểu Như rồi, bây giờ trên dưới cô chỉ có bốn túi áo quần, đồ vật lấy ra có hạn.
Đây thật là ngày đông lại đưa cho cây kem, không chết lạnh cũng khó.
Danh sách chương