Lúc anh Báo tiêu diệt Vương Cường, Phượng Hâm đã không tiếng động rời đi rồi.

Còn về việc vì sao Phượng Hâm biết Vương Cường sẽ biến dị.

Rất đơn giản, lúc Khỉ gầy lao vào đám người ngã không dậy nổi.

Móng vuốt của tang thi sơ sinh trên lưng gã đã cào lên chân một người đang đứng gần đó nhất, để lại một vết tích không dễ nhìn ra được.

Đám đông đang hoảng loạn không nhìn thấy, nhưng Phượng Hâm lại nhìn thấy nhất thanh nhị sở, kẻ đó chính là Vương Cường.

Phượng Hâm không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, cô thưởng thức anh Báo, lúc bọn họ gặp lại sẽ là lúc bọn họ hợp tác với nhau.

Mạt thế, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi, cô cũng sẽ không như thế.

Trùng sinh trở về, cô sớm đã học được tuyệt tình, học được cách tính toán, học được cách làm thế nào để bản thân trở nên cường đại, học được cách làm thế nào để người khác ngưỡng vọng.

Câu nói cuối cùng của vị tăng nhân luôn vang vọng trong lòng cô.

“A di đà phật, thiện tai, thiện tai.

Con à, con phải nhớ, lực lượng một người dù có lớn đến đâu thì cũng có giới hạn.

Người không thể quên gốc, từ đầu đến cuối phải giữ tấm lòng lương thiện.

Tang thi vô tình vô ái, con người sao có thể tương đồng.

Đi đi! Nhớ kỹ! Hãy nhớ kỹ!!”

Câu nói này nói rất đúng, kiếp trước, cô độc lập không sự giúp đỡ, chết đến thê thảm, liên lụy đến cả chàng trai luôn đối xử tốt với cô.

Kiếp này, cô sẽ không phạm phải cùng một sai lầm.

Lúc gặp được anh Báo, một biện pháp chậm rãi hình thành trong lòng.

Cô phải có cộng sự, cộng sự có thể giúp cô trở nên cường đại, không phải một người, cũng không phải hai người, mà là rất nhiều người.

Phượng Hâm ở bên đường tìm được một chiếc xe con vẫn còn khá tốt.

Con đường tiếp theo khá là thông thoáng, trừ việc thỉnh thoảng trên đường xuất hiện thi thể tang thi bị giập nát, còn lại không thấy con nào còn sống, có lẽ là bị nhóm anh Báo xử lý sạch sẽ rồi.

Phượng Hâm phát hiện thời gian ở mạt thế trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt trời lại tối rồi.

Trong lòng tính toán ước lượng một lát, cô đã đi được khoảng một phần tư lộ trình, cần thêm hai tiếng nữa là đến thành phố A2.

Gấp rút lên đường vào ban đêm không an toàn, phải biết rằng đến đêm, khứu giác và thính giác của tang thi sẽ trở nên nhaỵ bén hơn gấp đôi ban ngày.

Phượng Hâm quyết định sẽ qua đêm ở bên gốc cây bên đường đằng kia, ngày mai trời sáng lại lên đường.

Vốn nghĩ trực tiếp đi vào không gian.

Nhưng lúc nhìn thấy những ngôi sao thấp thoáng trên bầu trời, cô liền thay đổi chủ ý.

Bầu trời mạt thế luôn bao trùm một màn màu xám, có sao là rất hiếm gặp.

Mặc dù trong không gian tinh thần cũng có sao, nhưng cô lại luôn có cảm giác không chân thực.

Đằng trước không xa có một cây du cao hơn mười mét, cành lá vô cùng xum xuê, lá cây màu xanh thẫm, mặc dù không đẹp mắt lắm, nhưng ít nhất còn có cảm giác sự sống.

Mục tiêu của Phượng Hâm chính là nơi đó, cô quan sát cẩn thận xung quanh cây du, khẳng định không có nguy hiểm mới chuẩn bị nghỉ ngơi ở đó.

Dù sao trên trời rất nhiều nhưng lại không thể chiếu sáng được màn đêm u ám dưới này.

Phượng Hâm từ sâu trong lòng không thích màn đêm.

Không gian kín tối đen một mảnh sẽ làm cô nhớ đến đoạn năm tháng sống không bằng chết.

Thu thập vài thứ dễ cháy xung quanh, lưng dựa vào gốc cây, nhóm một đống lửa nhỏ.

Phượng Hâm ngồi bên đống lửa, dáng vẻ lười nhác ngồi đó, nhìn lên bầu trời ảm đạm.

Cũng có thể là cô nhìn đến quá mức xuất thần, cũng có thể vì cô quá tưởng niệm.

Những vì sao trên trời dần dần kết tụ lại thành một gương mặt mà Phượng Hâm vô cùng quen thuộc.

“Nhiếp Minh.” Thanh âm như nước chảy mang theo sự nhớ nhung và trông ngóng, khiến người ta có xúc động muốn rơi nước mắt.

Lúc này, dưới bầu trời ảm đạm cũng có một người nào đó, tay phải ôm lấy ngực nhìn về phương hướng thành phố A3, không biết đang nghĩ điều gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện