Phượng Hâm do dự một lát, “Nếu làm thế thì quá tiêu tốn thời gian, đoạn đường còn lại sẽ càng khó đi hơn.”
Ngây người ở đây càng lâu, người may mắn sống sót ở thành phố A2 càng ít, tang thi cũng sẽ gia tăng.
Hàn Tinh Diệu quay đầu nhìn về ba chiếc xe phía cuối, không thỏa hiệp cự tuyệt nói: “Phải dọn dẹp đường đi.”
Phượng Hâm đáp: “Chúng ta có thể quấn những quân nhân bị thương lại, đi trên nóc xe, làm thế không phải là tiết kiệm được nhiều thời gian hơn hay sao?”
Đôi mắt Hàn Tinh Diêu ánh lên ánh sáng lạnh lẽo đến tận xương cốt nhìn Phượng Hâm.
Hắn từ đầu đến giờ chưa từng nói qua trong xe có người bị thương.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc có mục đích gì, lại có vẻ như hiểu rất rõ về bọn họ.
Cảm nhận được sự hoài nghi của đối phương, Phượng Hâm không để ý nhún nhún vai.
Sự cảnh giác của quân nhân rất cao, tiếc là cô lại không có chút ác ý nào, sự cảnh giác của hắn chỉ là thừa thãi.
“Tùy các anh, tôi có việc gấp, đi trước đây.”
Phượng Hâm nói xong liền đi về phía trước, cô vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ cùng đi, nhiều người cũng đi sẽ dễ hơn.
Đồng thời cũng muốn cứu cậu quân nhân trẻ tuổi mà cô thấy chết không cứu ở kiếp trước.
Cô không phải là kẻ tự mình đa tình, người ta đã không hoan nghênh, cô cần gì phải mặt dày ở lại.
Hàn Tinh Diệu vẻ mặt vô cảm nhìn bóng lưng đi càng lúc càng xa.
Ngô Thiên vừa nhìn đội trưởng, lại vừa nhìn Phượng Hâm, không nhịn được hô lên với bóng lưng kia: “Cơ thể họ không thể bị rung lắc mạnh, làm vậy hiệu quả của thuốc sẽ không ổn định.”
Phượng Hâm ngừng lại, trong lòng thầm thở dài: “Họ sao phải giải thích chứ, nếu như họ không giải thích, cô có thể không chút ràng buộc rời đi rồi.”
Cô vô lực giơ tay phải lên, vẫy nhẹ mấy cái, nhảy đến một nóc xe.
Tất cả xe ở đây đều sát chi chít lại với nhau, muốn đi qua là việc dễ dàng.
Phượng Hâm vừa nhảy qua nhảy lại, vừa quan sát tình hình xung quanh.
Một tiếng gào rống mờ nhạt truyền vào tai cô.
Phượng Hâm thuận theo phương hướng tiếng động nhìn qua.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ, có một mỹ nữ tang thi tóc vàng ngồi ở ghế lái thắt dây an toàn.
Cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt rất to, khuyết điểm duy nhất là hai tròng mắt không có màu sắc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cô nhảy qua nhảy lại, nên hướng về phía cô gào rống.
Chiếc xe thể thao màu đỏ vậy mà có thể rung động theo sự vùng vẫy của mỹ nữ tang thi.
Phượng Hâm trực tiếp nhảy sang chiếc xe tải màu bạc cũ kỹ kế bên, cũng không dừng lại, nhảy tiếp thêm năm sáu mét.
Cô vừa định ngồi xuống trên chiếc xe kinh doanh màu đen nghỉ ngơi.
Thì chiếc xe liền rung động kèm theo tiếng gào rống.
Phượng Hâm căng thẳng nhanh chóng đừng dậy, nhắm chuẩn bị nhảy sang chiếc xe chở hàng kế bên.
Bên chân cô chợt xuất hiện một đôi vuốt dính máu thịt mơ hồ, muốn kéo chân cô lại.
Phượng Hâm vừa chuẩn bị rút chân lại thì đôi tay đó liền khựng lại, ở chỗ đó cáo loạn xạ.
Xem ra là bị kẹt ở chỗ đó rồi.
Còn chưa kịp thở phào, dưới chân liền truyền đến một tiếng ‘rắc’.
Trong lòng Phượng Hâm có cảm giác bất an, không chờ gì nữa nhanh chóng nhảy sang chiếc xe bên cạnh.
Chân cô vừa rời một bước, ngay tại vị trí cô vừa đứng liền xuất hiện cái tay vuốt sắc dính màu cào qua cào lại.
Phượng Hâm nhảy kịp lên chiếc xe chở hàng, tim đập loạn ‘thình thịch’.
Vừa quay người lại, qua cửa kính xe đã bị vỡ thì nhìn thấy hai bóng dáng máu me be bét đang ngồi đó.
Bọn họ đang gào rống về phía cô.
Ngây người ở đây càng lâu, người may mắn sống sót ở thành phố A2 càng ít, tang thi cũng sẽ gia tăng.
Hàn Tinh Diệu quay đầu nhìn về ba chiếc xe phía cuối, không thỏa hiệp cự tuyệt nói: “Phải dọn dẹp đường đi.”
Phượng Hâm đáp: “Chúng ta có thể quấn những quân nhân bị thương lại, đi trên nóc xe, làm thế không phải là tiết kiệm được nhiều thời gian hơn hay sao?”
Đôi mắt Hàn Tinh Diêu ánh lên ánh sáng lạnh lẽo đến tận xương cốt nhìn Phượng Hâm.
Hắn từ đầu đến giờ chưa từng nói qua trong xe có người bị thương.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc có mục đích gì, lại có vẻ như hiểu rất rõ về bọn họ.
Cảm nhận được sự hoài nghi của đối phương, Phượng Hâm không để ý nhún nhún vai.
Sự cảnh giác của quân nhân rất cao, tiếc là cô lại không có chút ác ý nào, sự cảnh giác của hắn chỉ là thừa thãi.
“Tùy các anh, tôi có việc gấp, đi trước đây.”
Phượng Hâm nói xong liền đi về phía trước, cô vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ cùng đi, nhiều người cũng đi sẽ dễ hơn.
Đồng thời cũng muốn cứu cậu quân nhân trẻ tuổi mà cô thấy chết không cứu ở kiếp trước.
Cô không phải là kẻ tự mình đa tình, người ta đã không hoan nghênh, cô cần gì phải mặt dày ở lại.
Hàn Tinh Diệu vẻ mặt vô cảm nhìn bóng lưng đi càng lúc càng xa.
Ngô Thiên vừa nhìn đội trưởng, lại vừa nhìn Phượng Hâm, không nhịn được hô lên với bóng lưng kia: “Cơ thể họ không thể bị rung lắc mạnh, làm vậy hiệu quả của thuốc sẽ không ổn định.”
Phượng Hâm ngừng lại, trong lòng thầm thở dài: “Họ sao phải giải thích chứ, nếu như họ không giải thích, cô có thể không chút ràng buộc rời đi rồi.”
Cô vô lực giơ tay phải lên, vẫy nhẹ mấy cái, nhảy đến một nóc xe.
Tất cả xe ở đây đều sát chi chít lại với nhau, muốn đi qua là việc dễ dàng.
Phượng Hâm vừa nhảy qua nhảy lại, vừa quan sát tình hình xung quanh.
Một tiếng gào rống mờ nhạt truyền vào tai cô.
Phượng Hâm thuận theo phương hướng tiếng động nhìn qua.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ, có một mỹ nữ tang thi tóc vàng ngồi ở ghế lái thắt dây an toàn.
Cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt rất to, khuyết điểm duy nhất là hai tròng mắt không có màu sắc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cô nhảy qua nhảy lại, nên hướng về phía cô gào rống.
Chiếc xe thể thao màu đỏ vậy mà có thể rung động theo sự vùng vẫy của mỹ nữ tang thi.
Phượng Hâm trực tiếp nhảy sang chiếc xe tải màu bạc cũ kỹ kế bên, cũng không dừng lại, nhảy tiếp thêm năm sáu mét.
Cô vừa định ngồi xuống trên chiếc xe kinh doanh màu đen nghỉ ngơi.
Thì chiếc xe liền rung động kèm theo tiếng gào rống.
Phượng Hâm căng thẳng nhanh chóng đừng dậy, nhắm chuẩn bị nhảy sang chiếc xe chở hàng kế bên.
Bên chân cô chợt xuất hiện một đôi vuốt dính máu thịt mơ hồ, muốn kéo chân cô lại.
Phượng Hâm vừa chuẩn bị rút chân lại thì đôi tay đó liền khựng lại, ở chỗ đó cáo loạn xạ.
Xem ra là bị kẹt ở chỗ đó rồi.
Còn chưa kịp thở phào, dưới chân liền truyền đến một tiếng ‘rắc’.
Trong lòng Phượng Hâm có cảm giác bất an, không chờ gì nữa nhanh chóng nhảy sang chiếc xe bên cạnh.
Chân cô vừa rời một bước, ngay tại vị trí cô vừa đứng liền xuất hiện cái tay vuốt sắc dính màu cào qua cào lại.
Phượng Hâm nhảy kịp lên chiếc xe chở hàng, tim đập loạn ‘thình thịch’.
Vừa quay người lại, qua cửa kính xe đã bị vỡ thì nhìn thấy hai bóng dáng máu me be bét đang ngồi đó.
Bọn họ đang gào rống về phía cô.
Danh sách chương