“Thế thì cất kỹ vào, đừng có để rơi mất nữa.” Giọng nói khàn trầm thấp rất nhẹ.
“Đúng vậy, cất kỹ, phải cất thật kỹ.”
Đa Dư cất tiền vào túi xách, biểu tình đờ đẫn ngồi đó.
“Nào mỹ nữ, cheers, vì cuộc hội ngộ của chúng ta hôm nay, cạn ly.”
Người điều chế muốn ngăn cản nhưng lại không có thực lực, vị Vương đại thiếu này căn bản là không thể đăc tội hắn được.
Trên bàn là hai cái ly đã rỗng.
“Mỹ nữ, cô buồn ngủ rồi phải không, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé.”
Đa Dư ánh mắt đờ đẫn trong chớp mắt trở nên trong suốt thanh tỉnh, vẻ lười nhác đối mắt với Vương đại thiếu.
“Không cần, tôi đang đợi người khác.” Giọng nói trong treo êm tai nào có chút gì hoang mang như vừa nãy.
Vương đại thiếu không thể hình dung được chấn động trong lòng, thuật thôi miên của hắn vậy mà thất bại rồi, nhưng rất nhanh hắn liền phấn chấn trở lại, cốc nước ép cô đã uống hết rồi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Đa Dư lại gọi thêm một ly nước ép cam tươi, ngồi đó trầm tư không chút dị động.
Ngược lại Vương đại thiếu lại không ngồi nổi nữa rồi, toàn thân khô nóng, nơi nào đó ở hạ thân đang bành trướng khó chịu, sâu trong lòng biểu lộ ra sự khát vọng, không ổn, không chịu được nữa rồi, hắn cần phải phát tiết.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là Đa Dư, thân thủ với tay ra liền phát hiện người đã không còn.
Đa Dư lẫn trong đám đông, cười lạnh nhìn Vương Thiệu Vỹ tùy tiện đặt một cô gái bồi rượu dưới thân bắt đầu vận động, món nợ này tạm thời ghi lên người hắn vậy.
Trong mạt thế cô đã từng gặp một thôi miên sư, thực ra chỉ cần có ý chí kiên cường thì căn bản không thể trúng chiêu được.
Cô chỉ muốn xem xem hắn định giở trò mèo gì thôi.
Còn về ly nước bị bỏ thuốc, là Vương Thiệu Vỹ trong lúc nói chuyện với người pha chế tự bỏ vào ly của hắn, trong lúc cô cúi xuống nhặt tiền hắn liền hoán đổi hai ly nước.
Cuối cùng quan trọng nhất, lúc mọi người còn đang nhìn cô nhặt tiền lên, thì cô đã vô thanh vô tức đổi lại vị trí hai ly nước thôi.
Trò chơi dừng ở đây, Lâm Tử Thạc không đến tìm cô, thì cô sẽ đến tìm hắn.
Cô vừa hỏi người pha chế Vương Thiệu Vỹ từ phòng nào ra, người cô đang đợi có thể cũng đang ở đó.
Ngoài phòng nghỉ số 2, một nữ phục vụ y phục bạo lộ đang chuẩn bị gõ cửa, trên tay nâng một khay đựng hai ly rượu một đỏ một xanh.
Đa Dư mắt sáng lên, vỗ vỗ vai nữ phục vụ, nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi phòng vệ sinh ở đâu vậy?”
“Em gái thật xinh đẹp, có hứng thú tới đây làm việc không.”
Đa Dư xua tay áy náy nói: “Cảm ơn chị nhưng em còn đang đi học, em đang vội lắm.”
“Được rồi không làm phiền em nữa, đi thẳng phía trước rồi rẽ trái là đến.”
“Cảm ơn chị!” Đa Dư đi được một nửa, quay lại nhìn cửa phòng số hai lại khép lại, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
Một đao liền giải quyết xong kẻ thù rồi, đây là sự giải thoát cho cô ta.
Báo thù là khiến cho cô ta thân bại danh liệt, khiến cho mọi thứ mà cô ta để ý tới rời bỏ cô ta, khiến cho cô ta vĩnh viễn sống trong đau khổ không thể giải thoát.
Đây là điều mà Đa Dư đã thông suốt trước khi chết.
Mạt thế đã dạy cho Đa Dư rất nhiều điều, tiện tay dắt dê chỉ là chuyện bình thường.
Bước nhanh ra khỏi Túy Mông, lấy từ trong túi ra một vật, James R40 phiên bản giới hạn, cuối cùng nhìn tin tức vừa nhận được.
(Thiệu Vỹ mau lên, Nghiên Nhi tới rồi, cùng nhau uống hai ly, cô gái kia tùy tiện bỏ lại trong phòng là được.) Người nhắn tin: Lâm Tử Thạc.
Đa Dư tắt máy, trực tiếp ném vào thùng rác.
Lúc đi qua bốt điện thoại công cộng, tiện tay gọi cho tòa báo.
Bây giờ là xã hội pháp chế văn minh, sức mạnh dư luận cũng rất lớn đó.
Vương Thiệu Vỹ trúng thuốc thôi tình, nhất định sẽ cho em gái tốt của cô một màn biểu diễn đặc sắc
“Đúng vậy, cất kỹ, phải cất thật kỹ.”
Đa Dư cất tiền vào túi xách, biểu tình đờ đẫn ngồi đó.
“Nào mỹ nữ, cheers, vì cuộc hội ngộ của chúng ta hôm nay, cạn ly.”
Người điều chế muốn ngăn cản nhưng lại không có thực lực, vị Vương đại thiếu này căn bản là không thể đăc tội hắn được.
Trên bàn là hai cái ly đã rỗng.
“Mỹ nữ, cô buồn ngủ rồi phải không, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé.”
Đa Dư ánh mắt đờ đẫn trong chớp mắt trở nên trong suốt thanh tỉnh, vẻ lười nhác đối mắt với Vương đại thiếu.
“Không cần, tôi đang đợi người khác.” Giọng nói trong treo êm tai nào có chút gì hoang mang như vừa nãy.
Vương đại thiếu không thể hình dung được chấn động trong lòng, thuật thôi miên của hắn vậy mà thất bại rồi, nhưng rất nhanh hắn liền phấn chấn trở lại, cốc nước ép cô đã uống hết rồi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Đa Dư lại gọi thêm một ly nước ép cam tươi, ngồi đó trầm tư không chút dị động.
Ngược lại Vương đại thiếu lại không ngồi nổi nữa rồi, toàn thân khô nóng, nơi nào đó ở hạ thân đang bành trướng khó chịu, sâu trong lòng biểu lộ ra sự khát vọng, không ổn, không chịu được nữa rồi, hắn cần phải phát tiết.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là Đa Dư, thân thủ với tay ra liền phát hiện người đã không còn.
Đa Dư lẫn trong đám đông, cười lạnh nhìn Vương Thiệu Vỹ tùy tiện đặt một cô gái bồi rượu dưới thân bắt đầu vận động, món nợ này tạm thời ghi lên người hắn vậy.
Trong mạt thế cô đã từng gặp một thôi miên sư, thực ra chỉ cần có ý chí kiên cường thì căn bản không thể trúng chiêu được.
Cô chỉ muốn xem xem hắn định giở trò mèo gì thôi.
Còn về ly nước bị bỏ thuốc, là Vương Thiệu Vỹ trong lúc nói chuyện với người pha chế tự bỏ vào ly của hắn, trong lúc cô cúi xuống nhặt tiền hắn liền hoán đổi hai ly nước.
Cuối cùng quan trọng nhất, lúc mọi người còn đang nhìn cô nhặt tiền lên, thì cô đã vô thanh vô tức đổi lại vị trí hai ly nước thôi.
Trò chơi dừng ở đây, Lâm Tử Thạc không đến tìm cô, thì cô sẽ đến tìm hắn.
Cô vừa hỏi người pha chế Vương Thiệu Vỹ từ phòng nào ra, người cô đang đợi có thể cũng đang ở đó.
Ngoài phòng nghỉ số 2, một nữ phục vụ y phục bạo lộ đang chuẩn bị gõ cửa, trên tay nâng một khay đựng hai ly rượu một đỏ một xanh.
Đa Dư mắt sáng lên, vỗ vỗ vai nữ phục vụ, nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi phòng vệ sinh ở đâu vậy?”
“Em gái thật xinh đẹp, có hứng thú tới đây làm việc không.”
Đa Dư xua tay áy náy nói: “Cảm ơn chị nhưng em còn đang đi học, em đang vội lắm.”
“Được rồi không làm phiền em nữa, đi thẳng phía trước rồi rẽ trái là đến.”
“Cảm ơn chị!” Đa Dư đi được một nửa, quay lại nhìn cửa phòng số hai lại khép lại, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
Một đao liền giải quyết xong kẻ thù rồi, đây là sự giải thoát cho cô ta.
Báo thù là khiến cho cô ta thân bại danh liệt, khiến cho mọi thứ mà cô ta để ý tới rời bỏ cô ta, khiến cho cô ta vĩnh viễn sống trong đau khổ không thể giải thoát.
Đây là điều mà Đa Dư đã thông suốt trước khi chết.
Mạt thế đã dạy cho Đa Dư rất nhiều điều, tiện tay dắt dê chỉ là chuyện bình thường.
Bước nhanh ra khỏi Túy Mông, lấy từ trong túi ra một vật, James R40 phiên bản giới hạn, cuối cùng nhìn tin tức vừa nhận được.
(Thiệu Vỹ mau lên, Nghiên Nhi tới rồi, cùng nhau uống hai ly, cô gái kia tùy tiện bỏ lại trong phòng là được.) Người nhắn tin: Lâm Tử Thạc.
Đa Dư tắt máy, trực tiếp ném vào thùng rác.
Lúc đi qua bốt điện thoại công cộng, tiện tay gọi cho tòa báo.
Bây giờ là xã hội pháp chế văn minh, sức mạnh dư luận cũng rất lớn đó.
Vương Thiệu Vỹ trúng thuốc thôi tình, nhất định sẽ cho em gái tốt của cô một màn biểu diễn đặc sắc
Danh sách chương