Độ dốc vách núi gập ghềnh, nhóm Cố Ngọc một đường đi lên còn phải bám vào dây đằng thường xuân, cô vẫn có thể nhìn thấy những điểm sáng oánh oánh kia, tuy rằng vào ban ngày ánh sáng đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng chúng nó đều hướng về điểm trung tâm hội tụ lại.
Chỗ đó có một cái ao nhỏ nối liền vào sơn động, rễ chính dây thường xuân ở vị trí đó.
“Vừa rồi thời điểm chúng ta ẩn nấp đi vào chỉ sợ nó đang ở nghỉ ngơi trong đó, chắc hẳn nó nghĩ chúng ta không tìm được rễ chính nên không thèm phản ứng, trước mắt đã đi đến này, còn không phải trở thành cá trên thớt sao?” Cố Cẩn vỗ vỗ thanh đằng trên vách đá sơn động, càng đi sâu vào, những dây đằng này tựa hồ càng thêm thô to, tựa như cánh tay người, thậm chí còn có chút co dãn, tràn ngập sinh cơ cùng sức sống.
Phía sau hương rượu chui vào mũi, Trịnh Gia đạp gió nhảy một cái tiến vào trong sơn động.
Cố Ngọc cảm giác được phía sau có gió nhẹ lướt tới, rượu cao lương tựa như mưa phùn ập vào trước mặt, vẫn luôn kéo dài rơi xuống.
“Trịnh Gia, thực sự chỉ có cậu mới làm được.” Phương Tử Di đối với Trịnh Gia giơ lên ngón tay cái, tiểu thanh niên yên lặng làm việc không nói lời nào mới thật sự là ưu tú trầm ổn.
“Bật lửa đều đặt bên ngoài, cần phải đợi tất cả mọi người rời đi mới có thể đốt lửa, biết không?” Cố Ngọc lại báo cho mấy người một phen.
Sau khi bọn họ nghe xong sôi nổi gật đầu, cho dù có dị năng trong người, ai dám đặt mình trong biển lửa a, vạn nhất dây thường xuân phát điên quấn lấy người không buông, chẳng phải là muốn cùng nó bị thiêu chết sao? Editor • Xue Ding
Càng đi sâu vào trong sơn động, lại không có cảm giác ẩm thấp lạnh lẽo, ngược lại tràn ra một tia ấm áp.
Dây thường xuân tựa hồ cực thoải mái ghé vào trên vách đá, thỉnh thoảng rũ xuống mấy cái cành cây hơi hơi phất động qua lại vài cái.
“Những cái đó là cái gì, thật ghê tởm……” Sau khi đi qua con đường chật hẹp, con đường phía trước bắt đầu rộng rãi thông suốt, toàn bộ động đá vừa lớn vừa rộng, Phương Tử Di đột nhiên chỉ lên một góc trên đỉnh động đá, nơi đó tựa hồ bị dây đằng màu xanh lục bao thành một cái kén.
Cố Ngọc ngẩng đầu đi xem, trên đỉnh động đá to rộng quả nhiên có cái kén được dây đằng màu xanh lục bao lại, lại còn không phải chỉ có một cái.
“Là người.” Đó là những người bị dây thường xuân kéo vào trong động.
“Vậy Hàn Thải Liên nhất định cũng ở bên trong!” Ánh mẳt Cố Cẩn tối đi, đôi tay nắm chặt liền có lôi điện nhảy động ở trong lòng bàn tay.
“Các cậu trước cứu người, động tác phải nhanh, tôi đi xuống phía dưới nhìn xem.” Ánh mắt Cố Ngọc ở trong sơn động to rộng quét một vòng, cô nhạy bén phát hiện những dây đằng thô to đều hướng một chỗ hội tụ, mà chỗ đó là một cái hố sâu kéo dài xuống phía dưới, tựa như một miệng giếng, thăm dò nhìn lại, sâu không thấy đáy.
“Tôi và em cùng nhau đi xuống.” Khi Cố Ngọc vừa định theo dây đằng nhảy xuống, Trịnh Gia không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô.
Cố Ngọc quay đầu nhìn hắn, “Phía dưới có khả năng rất nguy hiểm.”
“Cho nên tôi càng muốn ở bên cạnh em.” Ánh mắt Trịnh Gia kiên định, mục đích hắn muốn biến cường chính là vì bảo hộ Cố Ngọc, cho nên Cố Ngọc muốn đi đâu, hắn cũng sẽ đi theo.
“Được rồi.” Cố Ngọc thỏa hiệp, hai người theo dây đằng đi xuống, cũng chính là độ cao mấy chục mét, nhưng phía dưới thực tối, cơ hồ không thể nhìn thấy vật gì.
Nhưng Cố Ngọc có thể nhìn thấy những ánh sáng lưu động oánh oánh, chậm rãi hội tụ tới một chỗ.
Một chỗ kia tựa như một đóa hoa sen nở rộ, tản ra ánh sáng màu xanh lục oánh nhuận, xa hoa lộng lẫy, Cố Ngọc trong khoảng thời gian ngắn đều nhìn đến ngây người, tay nắm lấy chuôi kiếm không khỏi hơi hơi buộc chặt.
Cô biết, nơi đó nhất định tinh hạch của dây thường xuân.
Các bạn độc giả vào trang diendanlequydon để đọc được chương mới nhất, sớm nhất cũng như ủng hộ editor!
“Chỗ này không có người nào cả, chúng ta xuống dưới đây……” Trịnh Gia không dám mở miệng nói chuyện, mà ở trong đầu cùng Cố Ngọc truyền âm, hắn không nhìn thấy những ánh sáng lưu động, cho nên không rõ dụng ý Cố Ngọc.
“Tnh hạch nó ở chỗ này.” Cố Ngọc dùng ngón tay chỉ một chỗ, “Anh không nhìn thấy được, trong chốc lát thời điểm tôi động thủ anh dùng tinh thần lực cảm giác, hiệp trợ tôi!”
“Được.” Trịnh Gia nặng nề mà gật đầu, hắn cũng là lần đầu tiên đối phó thực vật biến dị, trong lòng cũng có chút khẩn trương cùng chờ mong, tinh hạch tam giai thực vật hệ, nhất định sẽ có năng lượng rất cường đại.
Cố Ngọc lén lút sờ đến trung tâm những ánh sáng oánh nhuận hội tụ lại, cô thật cẩn thận, tận lực không kinh động đến dây đằng, chúng nó tựa hồ ngửi được mùi hương rượu, còn bị huân đến say mê, thậm chí những cành cây cùng dây mây còn nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt cô, cũng không có áp dụng tính công kích nào.
Đây là chỗ tốt thứ 2 khi Cố Ngọc nghĩ đến dùng rượu, không chỉ có thể thiêu đốt, còn có thể đủ làm cho chúng nó say.
Nhưng tác dụng rượu này có thể trụ trong bao lâu thì khó mà nói, cô cần thiết tốc chiến tốc thắng!
Chính là hiện tại!
Hắc kiếm ở không trung xẹt qua, không có chiêu thức hoa lệ mà hung hăng hướng vào bên trong chém xuống.
U!!!
Rõ ràng không có người lên tiếng, nhưng hầm ngầm lại vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Những cành lá phất động nhẹ nhàng tựa hồ trong nháy mắt dựng thẳng, sau đó mãnh liệt run rẩy lên, tính cả kia sợi dây đằng thô to bằng cánh tay đều cùng nhau vũ động mạnh mẽ..
“A!”
Thô tráng dây đằng đập mạnh trên vai Cố Ngọc, cô ức chế không được tanh ngọt trong cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng động tác trên tay một chút cũng không thả lỏng, hắc kiếm lại dùng lực chém xuống phía dưới, lại hướng về phía trên dùng lực xoáy một cái, một viên tinh hạch lớn bằng quả vải màu xanh lục liền bị cô nắm ở trong tay.
Lúc này Trịnh Gia cho dù không cần dùng tinh thần cảm giác cũng có thể nhìn thấy viên tinh hạch này, bởi vì nó thật sự quá chói mắt, quá đẹp, tựa như một viên ngọc quý lục bảo cực đại.
“Cẩn thận!” Cố Ngọc đào ra tinh hạch dây thường xuân làm nó cuồng nộ không thôi, nhưng sinh mệnh của thực vật cao giai sẽ không tử vong ngay tức khắc, nó phát động phản công, cánh tay bằng dây đằng không ngừng hướng trên người Cố Ngọc tấn công liên tục.
Cố Ngọc trái tránh phải trốn, Trịnh Gia dùng sức gió huy động cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được mấy cây dây đằng, mắt thấy một dây đằng sẽ phải quất lên trên lưng Cố Ngọc, Trịnh Gia lắc mình đem cô kéo vào trong lòng ngực, chính mình xoay người đón lấy một kích thật mạnh này.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Trịnh Gia phun ra ngoài, Cố Ngọc cảm thấy bên tai có cảm giác ấm áp, một ngọn lửa giận ở trong lòng quay cuồng phun trào, hắc kiếm mang theo một trận gió lớn sắc bén chém mạnh về phía sau, dây đằng to như cánh tay trong chớp mắt rơi xuống trên mặt đất.
“Mau bò lên trên đi!” Cố Ngọc đẩy Trịnh Gia một phen, để hắn dọc theo dây đằng hướng lên trên đi trước, “Tôi sẽ theo sát phía sau”
Dây thường xuân quá nhiều, chém rớt mấy cây còn có vô số gốc rễ, chúng nó giương nanh múa vuốt phát động khởi công kích, Cố Ngọc trong tay nắm tinh hạch chính là mạch máu của nó, nếu có thể đoạt lại tinh hạch, lại đem này mấy dị năng giả này làm chất dinh dưỡng cho nó, như vậy nó không chỉ có thể sống sót, còn có thể thuận lợi thăng giai.
Đây là nguyện vọng duy nhất lúc này của dây thường xuân, cho nên nó không tiếc mà phát ra điên cuồng.
Dây đằng ở trong hắc động dây dưa vũ động muốn đem bọn họ vây khốn, Trịnh Gia cùng Cố Ngọc một bên phản kích một bên bằng tốc độ nhanh nhất bò lên trên
Nhìn Trịnh Gia đã lên đến miệng hầm, Cố Ngọc xoay người liền hướng xuống đáy động ném hai trái lựu đạn.
Rầm rầm!!!
Một trận tiếng nổ kịch liệt vang lên, ánh lửa ngập tràn, toàn bộ sơn động tựa hồ đều đang lay động.
Ánh lửa từ đáy động vọt ra, giống như một hoả long trong đêm thổi quét lên, Cố Ngọc thầm la một tiếng không ổn, xoay người nhảy ra khỏi hắc động kéo Trịnh Gia chạy, đồng thời gặp được mấy người Cố Cẩn, “Chạy mau!”
Rõ ràng nói đi ra ngoài mới phóng hoả, cô nhất thời không kịp suy nghĩ liền quăng lựu đạn nổ mạnh, uy lực lựu đạn đem dây đằng bắt lửa, nếu giờ phút này không chạy nhanh lên, bọn họ rất có thể liền phải táng thân trong biển lửa.
Chỗ đó có một cái ao nhỏ nối liền vào sơn động, rễ chính dây thường xuân ở vị trí đó.
“Vừa rồi thời điểm chúng ta ẩn nấp đi vào chỉ sợ nó đang ở nghỉ ngơi trong đó, chắc hẳn nó nghĩ chúng ta không tìm được rễ chính nên không thèm phản ứng, trước mắt đã đi đến này, còn không phải trở thành cá trên thớt sao?” Cố Cẩn vỗ vỗ thanh đằng trên vách đá sơn động, càng đi sâu vào, những dây đằng này tựa hồ càng thêm thô to, tựa như cánh tay người, thậm chí còn có chút co dãn, tràn ngập sinh cơ cùng sức sống.
Phía sau hương rượu chui vào mũi, Trịnh Gia đạp gió nhảy một cái tiến vào trong sơn động.
Cố Ngọc cảm giác được phía sau có gió nhẹ lướt tới, rượu cao lương tựa như mưa phùn ập vào trước mặt, vẫn luôn kéo dài rơi xuống.
“Trịnh Gia, thực sự chỉ có cậu mới làm được.” Phương Tử Di đối với Trịnh Gia giơ lên ngón tay cái, tiểu thanh niên yên lặng làm việc không nói lời nào mới thật sự là ưu tú trầm ổn.
“Bật lửa đều đặt bên ngoài, cần phải đợi tất cả mọi người rời đi mới có thể đốt lửa, biết không?” Cố Ngọc lại báo cho mấy người một phen.
Sau khi bọn họ nghe xong sôi nổi gật đầu, cho dù có dị năng trong người, ai dám đặt mình trong biển lửa a, vạn nhất dây thường xuân phát điên quấn lấy người không buông, chẳng phải là muốn cùng nó bị thiêu chết sao? Editor • Xue Ding
Càng đi sâu vào trong sơn động, lại không có cảm giác ẩm thấp lạnh lẽo, ngược lại tràn ra một tia ấm áp.
Dây thường xuân tựa hồ cực thoải mái ghé vào trên vách đá, thỉnh thoảng rũ xuống mấy cái cành cây hơi hơi phất động qua lại vài cái.
“Những cái đó là cái gì, thật ghê tởm……” Sau khi đi qua con đường chật hẹp, con đường phía trước bắt đầu rộng rãi thông suốt, toàn bộ động đá vừa lớn vừa rộng, Phương Tử Di đột nhiên chỉ lên một góc trên đỉnh động đá, nơi đó tựa hồ bị dây đằng màu xanh lục bao thành một cái kén.
Cố Ngọc ngẩng đầu đi xem, trên đỉnh động đá to rộng quả nhiên có cái kén được dây đằng màu xanh lục bao lại, lại còn không phải chỉ có một cái.
“Là người.” Đó là những người bị dây thường xuân kéo vào trong động.
“Vậy Hàn Thải Liên nhất định cũng ở bên trong!” Ánh mẳt Cố Cẩn tối đi, đôi tay nắm chặt liền có lôi điện nhảy động ở trong lòng bàn tay.
“Các cậu trước cứu người, động tác phải nhanh, tôi đi xuống phía dưới nhìn xem.” Ánh mắt Cố Ngọc ở trong sơn động to rộng quét một vòng, cô nhạy bén phát hiện những dây đằng thô to đều hướng một chỗ hội tụ, mà chỗ đó là một cái hố sâu kéo dài xuống phía dưới, tựa như một miệng giếng, thăm dò nhìn lại, sâu không thấy đáy.
“Tôi và em cùng nhau đi xuống.” Khi Cố Ngọc vừa định theo dây đằng nhảy xuống, Trịnh Gia không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô.
Cố Ngọc quay đầu nhìn hắn, “Phía dưới có khả năng rất nguy hiểm.”
“Cho nên tôi càng muốn ở bên cạnh em.” Ánh mắt Trịnh Gia kiên định, mục đích hắn muốn biến cường chính là vì bảo hộ Cố Ngọc, cho nên Cố Ngọc muốn đi đâu, hắn cũng sẽ đi theo.
“Được rồi.” Cố Ngọc thỏa hiệp, hai người theo dây đằng đi xuống, cũng chính là độ cao mấy chục mét, nhưng phía dưới thực tối, cơ hồ không thể nhìn thấy vật gì.
Nhưng Cố Ngọc có thể nhìn thấy những ánh sáng lưu động oánh oánh, chậm rãi hội tụ tới một chỗ.
Một chỗ kia tựa như một đóa hoa sen nở rộ, tản ra ánh sáng màu xanh lục oánh nhuận, xa hoa lộng lẫy, Cố Ngọc trong khoảng thời gian ngắn đều nhìn đến ngây người, tay nắm lấy chuôi kiếm không khỏi hơi hơi buộc chặt.
Cô biết, nơi đó nhất định tinh hạch của dây thường xuân.
Các bạn độc giả vào trang diendanlequydon để đọc được chương mới nhất, sớm nhất cũng như ủng hộ editor!
“Chỗ này không có người nào cả, chúng ta xuống dưới đây……” Trịnh Gia không dám mở miệng nói chuyện, mà ở trong đầu cùng Cố Ngọc truyền âm, hắn không nhìn thấy những ánh sáng lưu động, cho nên không rõ dụng ý Cố Ngọc.
“Tnh hạch nó ở chỗ này.” Cố Ngọc dùng ngón tay chỉ một chỗ, “Anh không nhìn thấy được, trong chốc lát thời điểm tôi động thủ anh dùng tinh thần lực cảm giác, hiệp trợ tôi!”
“Được.” Trịnh Gia nặng nề mà gật đầu, hắn cũng là lần đầu tiên đối phó thực vật biến dị, trong lòng cũng có chút khẩn trương cùng chờ mong, tinh hạch tam giai thực vật hệ, nhất định sẽ có năng lượng rất cường đại.
Cố Ngọc lén lút sờ đến trung tâm những ánh sáng oánh nhuận hội tụ lại, cô thật cẩn thận, tận lực không kinh động đến dây đằng, chúng nó tựa hồ ngửi được mùi hương rượu, còn bị huân đến say mê, thậm chí những cành cây cùng dây mây còn nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt cô, cũng không có áp dụng tính công kích nào.
Đây là chỗ tốt thứ 2 khi Cố Ngọc nghĩ đến dùng rượu, không chỉ có thể thiêu đốt, còn có thể đủ làm cho chúng nó say.
Nhưng tác dụng rượu này có thể trụ trong bao lâu thì khó mà nói, cô cần thiết tốc chiến tốc thắng!
Chính là hiện tại!
Hắc kiếm ở không trung xẹt qua, không có chiêu thức hoa lệ mà hung hăng hướng vào bên trong chém xuống.
U!!!
Rõ ràng không có người lên tiếng, nhưng hầm ngầm lại vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Những cành lá phất động nhẹ nhàng tựa hồ trong nháy mắt dựng thẳng, sau đó mãnh liệt run rẩy lên, tính cả kia sợi dây đằng thô to bằng cánh tay đều cùng nhau vũ động mạnh mẽ..
“A!”
Thô tráng dây đằng đập mạnh trên vai Cố Ngọc, cô ức chế không được tanh ngọt trong cổ họng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng động tác trên tay một chút cũng không thả lỏng, hắc kiếm lại dùng lực chém xuống phía dưới, lại hướng về phía trên dùng lực xoáy một cái, một viên tinh hạch lớn bằng quả vải màu xanh lục liền bị cô nắm ở trong tay.
Lúc này Trịnh Gia cho dù không cần dùng tinh thần cảm giác cũng có thể nhìn thấy viên tinh hạch này, bởi vì nó thật sự quá chói mắt, quá đẹp, tựa như một viên ngọc quý lục bảo cực đại.
“Cẩn thận!” Cố Ngọc đào ra tinh hạch dây thường xuân làm nó cuồng nộ không thôi, nhưng sinh mệnh của thực vật cao giai sẽ không tử vong ngay tức khắc, nó phát động phản công, cánh tay bằng dây đằng không ngừng hướng trên người Cố Ngọc tấn công liên tục.
Cố Ngọc trái tránh phải trốn, Trịnh Gia dùng sức gió huy động cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được mấy cây dây đằng, mắt thấy một dây đằng sẽ phải quất lên trên lưng Cố Ngọc, Trịnh Gia lắc mình đem cô kéo vào trong lòng ngực, chính mình xoay người đón lấy một kích thật mạnh này.
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Trịnh Gia phun ra ngoài, Cố Ngọc cảm thấy bên tai có cảm giác ấm áp, một ngọn lửa giận ở trong lòng quay cuồng phun trào, hắc kiếm mang theo một trận gió lớn sắc bén chém mạnh về phía sau, dây đằng to như cánh tay trong chớp mắt rơi xuống trên mặt đất.
“Mau bò lên trên đi!” Cố Ngọc đẩy Trịnh Gia một phen, để hắn dọc theo dây đằng hướng lên trên đi trước, “Tôi sẽ theo sát phía sau”
Dây thường xuân quá nhiều, chém rớt mấy cây còn có vô số gốc rễ, chúng nó giương nanh múa vuốt phát động khởi công kích, Cố Ngọc trong tay nắm tinh hạch chính là mạch máu của nó, nếu có thể đoạt lại tinh hạch, lại đem này mấy dị năng giả này làm chất dinh dưỡng cho nó, như vậy nó không chỉ có thể sống sót, còn có thể thuận lợi thăng giai.
Đây là nguyện vọng duy nhất lúc này của dây thường xuân, cho nên nó không tiếc mà phát ra điên cuồng.
Dây đằng ở trong hắc động dây dưa vũ động muốn đem bọn họ vây khốn, Trịnh Gia cùng Cố Ngọc một bên phản kích một bên bằng tốc độ nhanh nhất bò lên trên
Nhìn Trịnh Gia đã lên đến miệng hầm, Cố Ngọc xoay người liền hướng xuống đáy động ném hai trái lựu đạn.
Rầm rầm!!!
Một trận tiếng nổ kịch liệt vang lên, ánh lửa ngập tràn, toàn bộ sơn động tựa hồ đều đang lay động.
Ánh lửa từ đáy động vọt ra, giống như một hoả long trong đêm thổi quét lên, Cố Ngọc thầm la một tiếng không ổn, xoay người nhảy ra khỏi hắc động kéo Trịnh Gia chạy, đồng thời gặp được mấy người Cố Cẩn, “Chạy mau!”
Rõ ràng nói đi ra ngoài mới phóng hoả, cô nhất thời không kịp suy nghĩ liền quăng lựu đạn nổ mạnh, uy lực lựu đạn đem dây đằng bắt lửa, nếu giờ phút này không chạy nhanh lên, bọn họ rất có thể liền phải táng thân trong biển lửa.
Danh sách chương