Chữ Diệp không để ý nhúng khăn vào nước sạch, đưa đến cho Triển Thiên Hà lau người, đột nhiên tay lại bị hắn mạnh mẽ nắm chặt.
Chữ Diệp khó hiểu muốn giật tay ra nhưng Triển Thiên Hà sức lực lớn hơn nhiều, cậu nhíu mày muốn lớn giọng nhìn qua lại thấy Triển Thiên Hà khuôn mặt lạnh lẽo nhìn chầm chầm cậu, ánh mắt hắn tối tăm sâu thâm thẩm như hồ nước mùa đông, nhìn xâm lược cực mạnh đến Chữ Diệp luống cuống muốn né tránh.
Triển Thiên Hà cảm thấy lòng ngực vô cùng khó chịu, hắn không rõ rốt cuộc mình bị làm sao nhưng hắn vô cùng không vui khi Chữ Diệp thân thiết hòa nhã, cười đùa với những người khác, hắn khó chịu khi Chữ Diệp nói rằng cậu đã nhìn quen đàn ông khỏa thân! Triển Thiên Hà buông tay Chữ Diệp ra, nắm tay đặt trên chăn lặng lẽ siết chặt, đây không giống hắn! Những cảm xúc hỗn loạn này là lần đầu tiên hắn trải nghiệm, bao nhiêu năm nay hắn chưa từng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân với người khác như thế này!
-" A ừm xin lỗi! Em mang bác sĩ đến ạ!"_ Tô Hạo nép sau cánh cửa, hình như cậu ta đến không đúng lúc rồi.
Có người đến Triển Thiên Hà nhanh chóng hồi thần, hắn buông lỏng tay, quay lưng lại với Chữ Diệp, lạnh nhạt.
-" Xin lỗi, tôi có hơi quá khích."
Chữ Diệp bây giờ mới hoàn hồn lại không rõ ràng nhìn bóng lưng hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài nhường chỗ cho bác sĩ, Triển Thiên Hà đột nhiên biểu hiện quá khích quả thật là có hơi dọa đến cậu. Dù sao thì từ khi gặp gỡ đến nay hắn cũng chưa từng dọa người như vậy, giống như thành 1 người khác, chính là không quen.
Bác sĩ đi vào phòng mở hộp thuốc bên người bắt đầu xử lí vết thương, Triển Thiên Hà cũng rất phối hợp. Tô Hạo mon men đến gần chỗ sofa Chữ Diệp đang ngồi, hiếu kì hỏi.
-" 2 anh cãi nhau ạ? 2 người không phải là đồng đội sao?"
-" A..."_ Chữ Diệp ngớ người, bọn họ đúng là không phải đồng đội, chỉ là người cùng đồng hành thôi. Khi Triển Thiên Hà gặp lại đồng đội thì họ cũng sẽ tách ra._" Đúng vậy, 2 chúng tôi chỉ là tình cờ đồng hành thôi, sẽ sớm tách ra"
-" Vậy ạ... vậy anh ở lại đây được không? Ở lại đây sẽ giúp anh em được nhiều lắm!"_ Tô Hạo lập tức nhắc lại đề nghị lúc trước của Tô Lân, nó cũng muốn Chữ Diệp ở cùng họ.
-" Không"_ Chữ Diệp thẳng thừng nói_ " anh vẫn sẽ đi, không vì gì hết, chẳng qua là anh không muốn trở thành " người bảo hộ" hay gì đó thôi!"
-" Ưm.."
Tô Hạo rầu rĩ, quả nhiên là không được, thật ra cậu ta cũng không có hy vọng mấy a. Qua mấy lần trò chuyện câu ta cũng rõ 1 chút tính tình Chữ Diệp, chẳng qua lần đầu có người ngoài người thân quan tâm cậu, nên bản năng liền muốn ở bên cạnh.
Tiếng nước tràn trong phòng tắm truyền đến tai Chữ Diệp cậu nhanh chóng đi vào tránh khỏi mắt Tô Hạo lấy ra 1 bộ quần áo cho Tiểu Trí. Ôm thằng bé ra ngoài giúp nó lau khô người, cậu để nó tự mặc quần áo còn bản thân cũng tranh thủ tắm rửa 1 chút.
Mấy phút sau bác sĩ rời đi, cùng lúc đó Tô Lân cũng xong công việc bế Hà Hà vào nhà. Bọn họ cùng trò chuyện linh tinh 1 lát về mạt thế thì có tiếng chuông báo cháy vang lên. Chưa chờ Chữ Diệp hỏi Tô Hạo đã khoe đây là chuông báo giờ ăn do cậu chàng tận dụng.
Cậu đến gõ cửa gọi Triển Thiên Hà đang nghỉ ngơi rời khỏi phòng, Tô Lân có đề nghị hắn cứ nghĩ ngơi họ sẽ nhờ người mang thức ăn về nhưng bị hắn từ chối nói không cần làm phiền đến người khác sẵn tiện cũng tập quen với cặp nạn luôn.
Chữ Diệp không nhắc gì về căng thẳng không đầu không đuôi của cả 2 lúc nãy, Triển Thiên Hà cũng đã sớm điều chỉnh tâm trạng khác thường của mình, 2 người không ai bảo ai đều ăn khớp cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhà ăn của công trường vốn là đặt bên ngoài dựng rạp che chắn nhưng sau khi trở thành căn cứ nhỏ đã được Tô Lân chỉ dẫn sửa sang lại 1 chút, dời vào 1 căn nhà lớn hơn xây liền kề với nhà bếp. Tập thể những người sống sót ở đây hầu hết là người quen hàng xóm của Tô Lân, sau đó họ ra ngoài lại cứu thêm 1 số người nữa hiện tại số lượng chỉ khoảng 100 người gần 1 nữa trong đó là phụ nữ và trẻ em.
Nhà ăn xôn xao tiếng cười nói từ bên ngoài đã nghe văng vẳng, Tô Lân mang Triển Thiên Hà đến 1 bàn yên tĩnh trong góc để Tô Hạo với 1 người nữa đi nhận phần ăn hộ, hiện tại thực phẩm cũng đã bắt đầu khan hiếm nên bữa ăn ở đây cũng không quá phong phú, 2 món 1 canh giản dị.
Chữ Diệp húp 1 muỗng canh rau củ hành lá nóng hổi, không tiếc lời khen ngợi.
-" Tay nghề tốt thật, ngon hơn chúng tôi tự nấu nhiều!"
-" Haha, phụ nữ chúng tôi cũng chỉ có thể ở trong bếp phụ 1 phần sức, đương nhiên phải làm cho thật tốt rồi!"_ Người phụ nữ trẻ ngại ngùng cười, tay tỉ mĩ lột vỏ khoai tây cho cả 2 đứa trẻ.
-" Em nói anh nghe, chị dâu của em từng là đầu bếp nhà hàng đó, tay nghề 5 sao đàng hoàng!"_ Tô Hạo bị canh nóng làm cho bỏng lưỡi, vẫn không quên nhanh miệng khoe khoang.
Bọn họ vui vẻ ăn xong bữa cơm nóng hổi ngon miệng hiếm có trong thời mạt thế, sau khi tự dọn dẹp liền nối đuôi cùng đám đông đi ra ngoài.
-" Anh Tô!"
Từ xa có mấy người đàn ông chạy đến, gọi Tô Lân lại, tràn ngập hưng phấn báo cáo.
-" Bọn tôi tìm thấy 1 hiệu thuốc!"
-" Thật sao? May quá!"
Mạt thế nguy hiểm trùng trùng, vào lúc khẩn cấp mà không có thuốc than cứu giúp thì bệnh cảm xoàng cũng có thể chết người. Càng về sau này thuốc than sẽ càng lúc càng khan hiếm, cộng thêm việc hết hạn sử dụng. Những người bình thường không có bảo hộ sống ở tầng lớp thấp kém phía dưới cũng có 1 số lượng lớn không phải chết vì đói mà là vì những căn bệnh vặt hoặc vết thương cực nhỏ mà lúc hòa bình thậm chí chẳng ai thèm để tâm đến.
-" Vậy thì chúng ta phải tranh thủ đi gấp, tránh bị kẻ khác hớt tay trên!"_ Tô Hạo gấp gáp, bọn họ cũng không phải chưa từng bị cướp đồ trên tay.
-" Đừng lo, A Hạo. Cái cửa hàng đó nằm trong 1 con đường rất vắng, nhìn từ ngoài vào thì nó hoàn toàn bị che khuất rất khó tìm!"_ Người báo tin nhanh chóng trấn an những người khác đang xôn xao muốn đi ngay.
-" Vậy làm sao các anh tìm được?"
-" Hì, bọn tôi cứu được 1 cô gái gần đó, cô ấy đã dẫn chúng tôi đến! À, người cũng đưa về rồi, không có bị thương!"
-" Vậy thì tốt, hôm nay xém chút nữa nguy đến tính mạng mọi người cũng mệt rồi, cứ thong thả nghĩ ngơi vài ngày đi. Không phải vội nhất thời!"_ Tô Lân nhanh chóng đưa ra quyết định, đám người không có dị nghị chào họ 1 tiếng rồi nhanh chóng tản ra nhiều hướng.
Chữ Diệp đi bên cạnh Triển Thiên Hà trở về căn hộ của họ, Tiểu Trí đã sớm bị cô bé Hà Hà cùng đám trẻ kéo đi Đô Đô sau khi được ăn no cũng tự giác đi theo trông chừng lũ trẻ.
Triển Thiên Hà ngồi xuống ghế mềm ngoài phòng khách, tháo lớp băng cũ chuẩn bị thay thuốc cho vết thương. Chữ Diệp tiện tay mang hộp thuốc Tô Hạo để sẵn lúc sáng ra đặt lên bàn gần tầm tay hắn.
Triển Thiên Hà rắc thuốc bột lên miệng vết thương ghê sợ, mặt cũng không nhăn lấy 1 cái, hắn ngẫm nghĩ dôi chút rồi thử chuyển động vai, quả nhiên lần này cơn đau như dự kiến ập đến làm hắn phải mím chặt môi.
-" Đừng vội vã như vậy, anh cứ gấp gáp như vậy coi chừng chưa tìm được người đã phải mất 1 cánh tay trước!"_ Chữ Diệp lén lúc vào phòng ngủ xem xét các thứ trong không gian vừa trở ra đã thấy Triển Thiên Hà nâng tay, cậu chau mày nhắc nhở.
-" Cậu nói đúng, tôi thật sự hơi nóng vội!"_ Triển Thiên Hà cuối cùng cũng chấp nhận sự thật bản thân là thương binh, trước giờ hắn bị thương củng không ít lần nhưng đương nhiên là không thể so sánh với lần này, nhưng lòng hắn vẫn không ngừng được nghĩ tới rất nhiều chuyện, hắn tin tưởng đám Hà Kỳ còn sống nhưng có lúc lại không bác bỏ được viễn cảnh tất cả đều đã chết. Cả những người thân của hắn vẫn đang ở thủ đô, thậm chí là cả kẻ thù đã hại hắn, bọn họ có còn sống không, hay cũng chạy trốn lưu lạc tứ phương hoặc tệ hơn là đã chết? Biến thành tang thi?
Triển Thiên Hà xoa xoa mi tâm đau nhói, lần này bị thương vết thương có chút nhiễm trùng làm sức khỏe hắn cũng giảm xuống, suy nghĩ tiêu cực không xua được chỉ tổ làm hắn ngày càng tệ thêm thôi.
Chữ Diệp rót 1 cốc nước mang đến cho Triển Thiên Hà, cậu có việc vẫn không nói thật ra dị năng giả còn 1 ưu thế trời cho nữa, đó là vết thương của họ đều hồi phục rất nhanh, và càng mạnh thì khả năng này sẽ càng lớn, vậy nên các dị năng giả đứng đầu rất ít ai dám ra mặt khiêu chiến họ.
Những cuộc chiến đấu giữa những người mạnh với nhau bình thường đều là kết thúc 1 mất 1 còn, nếu để đối thủ chạy trốn ai dám chắc ngay ngày mai kẻ kia sẽ không trở lại phản công và bản thân sẽ lại chiến thắng? Thả hổ về rừng mà còn là con hổ ngang ngửa với mình là lựa chọn mạo hiểm ngu xuẩn nhất.
-" Chờ vài ngày nữa không chừng đồng đội của anh cũng tìm đến rồi, khi đó tôi cũng không ở bên mà nhắc nhở anh dưỡng thương đâu!"
-" Tại sao? Đi cùng nhau thì có gì không tốt?"_ Triển Thiên Hà nghiêm túc nhìn Chữ Diệp, hỏi ra vấn đề hắn vẫn suy nghĩ không thông. Bọn họ kết hợp rõ ràng ăn ý như vậy, Chữ Diệp tại sao vẫn giữ ý định tách ra. Hiện tại bên ngoài đâu đâu cũng là nguy hiểm đông người không phải càng tốt hơn an toàn hơn sao?
Chữ Diệp định giữ im lặng không trả lời nhưng trước ánh mắt quyết liệt của Triển Thiên Hà, cậu thở dài trong lòng thản nhiên nói.
-" Đó là đồng đội của anh, không phải tôi. Anh nói các người bên nhau nhiều năm coi nhau giống như anh em vậy nếu 1 ngày tôi vì tính mạng mình mà bỏ bọn họ lại chịu chết thì sao?"
-" Thứ nhất, cậu nói họ không phải đồng đội của cậu vậy thì tôi làm đồng đội cậu không phải là ổn sao? Hay cậu thậm chí còn không xem tôi đến mức đó?"_ Triển Thiên Hà nheo mắt, khi nói câu sau giọng hắn hơi trầm xuống_" Thứ 2, mạng sống ai cũng chỉ có 1 bản thân không giữ được không thể trách người khác!"
Chữ Diệp hơi mím môi, lời nói của Triển Thiên Hà quả thật đả động đến quyết tâm của cậu, Chữ Diệp vỗ đùi, đứng dậy.
-" Được rồi, tôi ghi nhận sự thành tâm của anh. Đến đó thì quyết định sau, giờ tôi đi tìm Đô Đô đây!"
Nói xong cậu giống như trốn tránh tăng nhanh bước chân đi thẳng ra ngoài, Triển Thiên Hà ngồi nhìn theo bóng cậu khuất sau cánh cửa, khẽ thở dài trong đầu lại thầm nghĩ "cái người này vừa tùy tiện vừa cứng đầu".
Hắn cũng tự hỏi bản thân sau lại cố chấp muốn mang người đi cùng như vậy, là vì đã sánh vai chiến đấu sao? Hay là giống như anh trai lo lắng cho đứa em của mình? Triển Thiên Hà rối rắm giữa hàng đống lí do cuối cùng tự quyết định đó là do Chữ Diệp cứu hắn, họ cũng trải qua nhiều chuyện rồi và bởi vì hắn thưởng thức sức mạnh của cậu nên mới như vậy.
Đúng chính là như vậy.
------------------------------
Những ngày tiếp theo họ sinh hoạt cùng những người còn lại trong căn cứ nhỏ vô cùng tốt đẹp, Đô Đô lại là thành viên được hoan nghênh nhất từ lũ trẻ đến cả người lớn đều thích nó, bởi vì thương tích của Triển Thiên Hà vẫn chưa phục hồi nên hắn chỉco1 thể chống nạn đi loanh quanh, với khí chất lạnh lùng mặt than kia dễ hiểu là mọi người đều không dám bắt chuyện với hắn nhưng Triển Thiên Hà cũng không để tâm, chỗ hắn thường đến nhất chính là trạm y tế.
Ở nơi này mỗi ngày Tô Lân đều phân ra 1 đội để ra ngoài, tuần tra tình hình thành phố thuận tiện thì cứu người và thu thập vật tư. Vào ngày thứ 2 Chữ Diệp cảm thấy mình cũng không thể ăn ở không được, muốn trả bằng vật tư cũng không được vì Tô Lân không chịu nhận vì thế đã chủ động xin vào đội và đương nhiên là đã được chấp thuận ngay lập tức.
Từ khi có Chữ Diệp bọn họ giống như được tiếp thêm sức mạnh phạm vi tuần tra cũng mở rộng hơn, vật tư mang về cũng rất phong phú, đáng tiếc là thành phố giờ hầu như đã không còn người sống nữa, ban đầu vốn là còn nhóm người của mặt bậm trợn sinh sống nhưng từ khi bọn chúng bỏ mạng thì số người ít ỏi đó cũng tan tác, có 1 vài người thức thời gom vật tư đến xin gia nhập với bọn họ, Tô Lân đều hào phóng tiếp nhận tất cả.
Chính vì hầu như không có người sống nữa nên mục đích hằng ngày của nhóm tuần tra chỉ là thu gom vật tư cùng giết tang thi, tang thi trong thành phố rất nhiều giết hết đương nhiên là không thể nhưng qua mấy ngày Chữ Diệp nhận ra tang thi từ cấp 1 có vẻ đang tăng dần lên, cậu cũng đem việc này nói với Tô Lân và Triển Thiên Hà, Tô Lân tỏ ra rất lo lắng, cũng bởi vì hắn biết rõ tang thi mạnh lên là mối nguy cơ lớn thế nào nên càng không yên.
Từ hôm sau Tô Lân liền sắp xếp mọi việc lại cho Tô Hạo và mấy người nữa ở lại căn cứ còn y thì cũng bắt đầu theo Chữ Diệp ra ngoài rèn luyện dị năng.
Ngày hôm nay bọn họ vừa dọn xong 1 toán tang thi tầm vài chục con trong 1 cửa hàng tạp hóa nhỏ, Chữ Diệp quét hết đồ trên bàn xuống leo vào trong quầy hàng lục đục xem xét mấy gói nhỏ nhỏ bằng bàn tay.
Chúng đều là hạt giống, Chữ Diệp đang muốn tìm 1 thứ hạt giống thích hợp với dị năng của cậu nhưng mấy hôm nay đã lùng sục vài chỗ mà vẫn chưa tìm được. Xem ra phải ra hoang dã tìm đến những thứ thực vật biến dị ngoài kia thôi.
Chữ Diệp sau cùng vẫn ném hết số hạt giống tìm được vào không gian, tiếng Tô Lân vang lên bên ngoài gọi bọn họ rời khỏi cửa hàng tập hợp.
-" Tiếp theo đi đâu đây?"
-" Xem nào... lão Lâm! Anh đến đây!"_Tô Lân gọi với, 1 người đàn ông đang phụ giúp khiêng đồ vội chạy đến, Chữ Diệp nhớ người này là 1 trong 2 người bọn họ đụng mặt ở nhà ăn hôm nọ.
-" Sao thế, anh Tô?"
-" Mấy ngày trước anh nói nhà thuốc, có phải trên con đường này không?"
-" A, đúng rồi! Đến, để tôi dẫn đường cho!"
Nói xong y liền xung phong leo lên ghế lái 1 chiếc Toyota 4 chỗ, bọn họ cũng nhanh chóng chia ra leo lên chiếc xe.
-" Sao thế?"
Chữ Diệp đột nhiên khựng lại, cậu đánh mắt về phía góc khuất bị che chắn ở con đường tít xa bên kia, chỉ mới vừa rồi cậu cảm nhận được hình như có gì đó mới lướt qua trông như là ôtô thì phải. Thành phố này đã không còn người sống xem ra là có kẻ từ bên ngoài vào, nhưng thôi cũng không quan trọng chỉ cần đừng gây chuyện với họ là được.
Chữ Diệp lắc đầu, chỉ nói bản thân nhìn nhằm rồi tót vào xe, 2 chiếc ôtô nối đuôi nhau quẹo vào 1 đường rẽ.
Chỗ hiệu thuốc mà họ Lâm tìm được nằm ở trong 1 con hẻm nhỏ trong khu dân cư, tụt khá sâu nên đúng là rất khó tìm, bọn họ đậu xe ngoài đầu hẻm, cửa xe để mở chuẩn bị sẵn sàng cho việc chạy ngay khi có biến nhưng có lẽ là không cần thiết rồi.
Chữ Diệp dẫn đầu vào trong dùng chui kiếm đập vỡ 1 lỗ trên cửa kính qua lỗ nhỏ bên trong không có động tĩnh gì xem ra cũng không có tang thi ẩn nấp. Xác nhận đã an toàn Chữ Diệp lùi lại 1 bước lấy lực cong chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa bung ra trượt dài trên sàn gạch.
Tiến vào bên trong cũng như bao hiệu thuốc khác, vì chưa từng bị lục lọi nên thuốc và dụng cụ y tế trên các giá vẫn xếp ngay ngắn, những người khác nhanh chóng bắt tay vào thu thập. Chữ Diệp tiến đến gần cánh cửa nằm phía trong góc áp tai sát lên ván, từ bên kia truyền tới 1 ít âm thanh nhỏ bé, giống như con mèo kêu nhưng trầm trầm đục đục kì lạ, cậu quay ra.
-" Tô Lân, anh cảnh giác hộ tôi nhé, bên trong có tang thi."
-" Được!"_ Tô Lân không hỏi nhiều bước chân lùi lại tránh ra 1 khoảng đủ xa.
Chữ Diệp xoay tay nắm cửa, mở bật ra. Ngoài ý muốn bên trong chỉ có 1 con tang thi - chính xác hơn là 1 đứa trẻ tang thi, nó đã biến dị khá lâu, da đổi thành màu xám, đôi tròng mắt đục ngầu, trên mặt và tay chân cũng có vô số mảng thối rữa và thi ban. Đứa bé tang thi nhìn thấy có người thì quơ cánh tay khẳng khiu muốn tiến đến nhưng vô dụng vì thân dưới nó bị đè dưới đống thùng sắt nặng, dập nát lúc nhúc đầy dòi bọ, máu đen chảy ra từ vết thương đã khô khốc lại.
Tô Lân nhíu mài quay mặt đi không nhìn tiếp nổi, Chữ Diệp nhẹ tiến đến đạp lên máu đen đã khô cứng dưới chân, cậu ngồi xuống búng tay, lưỡi dao gió nhỏ không hình không dạng xuyên qua mi tâm, đứa bé tang thi co giật mấy cái rồi rũ xuống ngừng cử động.
-" Xong rồi, đi thôi!"_ Chữ Diệp vác vài thùng thiết bị y tế còn mới nguyên lên vai, quay lưng đi, đóng lại cánh cửa, bộ dáng vô cùng bình tĩnh.
Hôm nay không có dị năng giả không gian đi theo, bọn họ nhanh chóng mang đồ đặt vào cốp không hết thì chất vào trong xe. Trên đường về căn cứ Tô Lân đều không nói năng gì, có lẽ hình ảnh đứa trẻ tang thi lúc nãy kích thích đến y, đứa bé chắc chỉ khoảng 4 5 tuổi xem cũng sấp xỉ tuổi Hà Hà. Đến lúc Chữ Diệp nghĩ xem có nên lựa lời an ủi y không thì Tô Lân lại mở lời trước, y nhìn Chữ Diệp cười gượng gạo.
-" Cậu bình tĩnh thật, tôi còn phải rèn luyện nhiều, mới như vậy đã không chịu được."
-" Không phải do anh đâu, ai gặp phải cũng như vậy thôi, tôi chỉ là... ầy, máu lạnh hơn người khác 1 chút."
-" Không cần an ủi đâu, tôi hiểu mình mà. Nếu muốn bảo vệ những người yêu quý của mình thì bản thân còn phải cố gắng nhiều lắm."
Chữ Diệp thấy y đã ổn cũng không cần thiết an ủi cái gì nữa liền quay đầu ngắm cảnh hoang tàn ngoài cửa sổ.
Xe theo lối cũ luồn lách qua những con đường ngổn ngang cả rác thải lẫn xác oto, thi thoảng còn phải đánh tay lái tránh những con vật biến dị bất ngờ lao qua đường. Còn khoảng gần 1km nữa là đến khu căn cứ nhỏ, bỗng nhiên trong đầu Chữ Diệp xuất hiện những âm thanh đứt quãng kì lạ, dần dần rõ ràng hơn chính là tiếng tru của Đô Đô, giữa chủ nhân và thú cưng biến dị có liên kết tinh thần Đô Đô là đang gọi cậu!
Chữ Diệp chồm người lên phía trước, thúc dục tài xế.
-" Tăng tốc đi, căn cứ có chuyện rồi!"
-" Cái gì? Lão Lâm nhanh lên!"
Không cần hỏi làm sao Chữ Diệp biết chuyện, bọn họ tự nhiên liền cho rằng cậu nói có chuyện chắc chắc là có chuyện, họ Lâm đạp mạnh chân ga chiếc xe tông văng chướng ngại trên đường lao vút đi.
Từ xa bọn họ đã trông thấy căn cứ, bên ngoài bờ tường đậu 1 chiếc xe 7 chỗ xây xước, những kẻ trên xe đang náo loạn trước cổng, bọn chúng chĩa vũ khí vào người bên trong liên tục hung hãn đập vào cửa từ, tên hung hăng nhất bộ dạng vừa lùn vừa béo, hắn luôn mồm mắng chửi ra lệnh người bên trong mau mở cửa, dao gấp trong tay vun vẩy suýt nữa thì chém trúng vào Tô Hạo đang ngăn cản.
Ngay khi hắn lại muốn lao lên Đô Đô giận dữ gầm lên 1 tiếng bàn chân khổng lồ giơ lên tát bay hắn ta ra ngoài đập mạnh vào thân xe của bọn chúng nằm ngắc ngoải.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đô Đô nhanh chóng làm bọn chúng run sợ, mấy tên còn lại cùng ngau lùi lại chỗ chiếc xe bàn bạc sau đó 1 kẻ vẻ mặt cao ngạo rút ra 1 khẩu súng ngắn nhắm vào Đô Đô.
Đô Đô có dị năng hệ kim nên 1 khẩu súng cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nó nhưng điều đó không có nghĩa là Chữ Diệp sẽ để yên cho người khác chĩa súng vào người thân của cậu.
Xe của bọn họ như mũi tên lao đến họ Lâm xoay mạnh vô lăng chân ghim chặt phanh, chiếc xe đảo 1 vòng ma sát chói tai trên mặt đường nhựa rồi mới dừng lại, Chữ Diệp là người ổn định đầu tiên cậu đạp văng cửa xe thoắt cái đã xuất hiện từ trên đỉnh đầu đám người kia, bọn chúng thậm chí còn chưa kịp phản ứng chân trái cậu đã đạp mạnh vào lưng tên cầm súng đập mạnh cả người hắn xuống mặt đường.
Chữ Diệp đứng thẳng người 1 chân nghiến trên vai kẻ xấu số kia, kiếm trong tay kề sát cổ hắn, giọng điệu âm trầm ẩn chứa tức giận.
-" Mày nghĩ mày đang chỉa súng vào thứ gì vậy? Hả?"
Tên nằm trên mặt đất run rẩy liếc nhìn lưỡi kiếm sáng bóng kề sát động mạch cổ mình, hắn thậm chí không dám nghiêng qua nhìn Chữ Diệp, hắn cảm giác được nếu hắn dámlàm ra bất cứ phản ứng gì dù là nhỏ nhất thì đầu hắn sẽ ngay lập tức rời khỏi thân người.
Những tên khác trông thấy 1 loạt động tác dứt khoát của Chữ Diệp vội vã tránh xa ra không ai dám xông lên giải cứu tên đồng bọn đang vật vã dưới đất, bọn chúng cũng nhanh chóng bị đám người Tô Lân khống chế.
Thế nhưng trong những tình huống như này luôn không thiếu những