Đột nhiên toát ra ý nghĩ làm trong lòng Hạ Tử Trọng dao động, tình huống bên ngoài nguy hiểm như vậy là một cơ hội tốt, nhưng mà phải ra tay bằng cách nào đây? Phải làm sao để Phương Hách không lo lắng.

Hạ Tử Trọng đời trước đương nhiên từng giết người – hắn sao có khả năng chưa từng giết? Kiếp trước, sau khi Bá Chủ hạ lệnh truy sát, liền có không ít người chặn đứng mọi lối thoát của hắn, nếu như không phản kích thì người chết cũng chỉ là bản thân.

Lúc ấy có Phương Hách ở bên cạnh, bản thân hắn thì không có dị năng, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng mới tìm ra được đường sống, sau đó, đều là Phương Hách từng chút từng chút chữa trị vết thương cho hắn. Những ngày đó, giết người hay giết tang thi trong lòng hắn cũng không có gì khác nhau.

Nhưng vấn đề bây giờ là – hẳn không muốn để Phương Hách vì thế mà lo lắng.

Phương Hách tựa vào vai Hạ Tử Trọng, không cảm giác được người trong lòng mình đã nảy sinh sát ý, nhưng phản ứng của Hạ Tử Trọng qua mấy lần gặp gỡ đám người Ellen, cậu có thể chắc chắn một điều – “Anh không thích mấy người Ellen sao?”

Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn cậu, chớp mắt mấy cái: “Nhìn ra rồi? Rõ ràng lắm hả?” Nếu như hỉ nộ của hắn biểu hiện rõ trên mặt như vậy, có phải người Bá Chủ cũng có thể nhìn ra không? Có thể sẽ ảnh hưởng đến hành động sau này của hắn.

Phương Hách lắc đầu: “Không rõ ràng, bất quá em có thể cảm giác được.” Nói rồi, cậu nhíu mày: “Kỳ thực em cũng không thích bọn họ.”

“Tại sao?” Hạ Tử Trọng có chút không rõ.

“Ừm. Chính là cảm thấy không thích nổi thôi, ánh mắt hắn nhìn em làm em không thoải mái.” Nói rồi, Phương Hách cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm của mình.

Hạ Tử Trọng cau mày, chợt nhớ tới Ellen người này… tập tính có hơi. Đúng, chính là cái tính: Nam nữ đều ăn, không kỵ cái gì. Tuy rằng bản thân hắn biểu hiện ra bên ngoài là một bộ đàng hoàng, trịnh trọng, lễ phép chu đáo, nhưng trên thực tế, người cấu kết với hắn không chỉ có một hay hai, cũng có người nói, mặc dù tận thế tới nhưng hắn ở trong căn cứ vẫn ăn sung mặc sướng, thực lực dị năng của hắn là một chuyện, nhưng bản thân hắn là lão đại của một binh đoàn có quyền ăn tiếng nói trong căn cứ nên đây là ưu thế không thể bỏ qua.

Hơn nữa hắn lúc trước ngay cả Đới Quân cũng có thể chơi, vậy thì Phương Hách…

Trong lòng bỗng căng thẳng, Hạ Tử Trọng chợt cảm giác được một chút nguy cơ. Lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ được Phương Hách nhắc nhở.

“Hắn đối với chúng ta quá nhiệt tình.” Không chỉ là loại nhiệt tình muốn lôi kéo cao thủ, Hạ Tử Trọng bây giờ hồi tưởng lại, số lần ánh mắt Ellen đặt trên người Phương Hách nhiều hơn gấp mấy lần so với hắn! Nhìn hắn, là xem trọng thực lực, mà nhìn Phương Hách, là thưởng thức mỹ nhân! Giữa hai người là suy nghĩ hoàn toàn khác nhau!

Cảm giác được cảm xúc Hạ Tử Trọng bỗng nhiên căng thẳng, Phương Hách ngẩng đầu lên nhìn hắn, chợt nở nụ cười: “Anh lợi hại như vậy, hắn đương nhiên muốn lôi kéo chúng ta.”

Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, nắm cằm cậu đặt lên môi một nụ hôn nhẹ: “Sau này cách xa hắn một chút, người kia… Vốn là song tính.”

Phương Hách sửng sốt một chút, đầu tiên là cười rộ lên, cảm thấy Hạ Tử Trọng bận tâm hơi quá, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu tình trên mặt mất tự nhiên: “Cái kia…”

“Hả?”

“Ngày hôm nay. Có hai lần đi qua cầu dây leo, đều thấy hắn đứng trước chỗ đáp. Em sợ đụng trúng làm hắn ngã, cho nên mỗi lần đều nhảy thẳng lên mái nhà.” Kỳ thực Phương Hách chỉ theo bản năng không muốn có tiếp xúc tay chân với người khác ngoại trừ Hạ Tử Trọng, bây giờ nghĩ lại, tình hình lúc đó quả thật quái lạ. Ellen là lão đại một tiểu đội, làm gì cần phải tới đỡ mình? việc này vẫn luôn là công tác của người có dị năng sức mạnh đi?

Vẻ mặt Hạ Tử Trọng nháy mắt đen thui, không nghĩ tới hướng này thì những việc này đều nhìn như bình thường, nhưng một khi để ý, liền cảm thấy những việc này khắp nơi đều có vấn đề! Hắn không phải là người lúc nào cũng nuốt giận vào bụng, đời trước bị tên khốn kia cướp một tên tra thụ còn chưa tính, đời này, lại còn dám nhớ thương tới vợ mình?

Nếu không thừa dịp trời tối thủ tiêu hắn là xong.

“Có lẽ chúng ta nghĩ nhiều rồi, cùng đi với bọn hắn có vài lời không tiện nói ra.” Rõ ràng trong không gian có xe, chỉ cần tìm một chỗ ít tang thi bọn hắn liên có thể lái xe rời khỏi chốn này, hiện tại lại bị bọn họ kéo theo chạy chung, còn không biết làm cách nào để trốn thoát nữa đây! Phương Hách đối với chuyện này tỏ vẻ rất bất mãn.

Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Hạ Tử Trọng, sát ý lúc đầu cũng thu về: “Đúng, ngày mai nghĩ biện pháp, chúng ta tách ra.”

Đới Quân, Hứa Lỵ Ly. Rất nhiều người đều yêu thích Ellen, có người trước tận thế đã thần tượng hắn, có người thì sau tận thế xem trọng thực lực cường đại của hắn. Khiến một kẻ chết đi rất đơn giản, hắn bây giờ có thể chờ bọn kia ngủ liền lén lút đi qua cắt đầu cả bọn xuống, nhưng để bọn họ sống, bản thân thì đứng trong bóng tối tạo thêm phiền phức cho bọn họ, khiến bọn họ tức nhưng lại không thể tìm ra kẻ cầm đầu cũng là một biện pháp tốt. Đương nhiên, nếu như bọn họ dám tìm lãnh đạo căn cứ trợ giúp, hắn chắc chắn sẽ không để bọn họ dễ chịu.

Chỉ là, hắn phải tìm được cơ hội cái đã…

Đưa tay đặt lên đầu Phương Hách, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Sau này cách đội bọn họ xa một chút, đội ngũ muốn có được thành tựu trong căn cứ sẽ gặp nhiều việc phiền phức, rất phức tạp, không cần phải thân thiết với bọn họ.”

Hai người thay phiên nhau ngủ đến nửa đêm, cửa phòng chợt bị người nhẹ nhàng gõ. Vào lúc này người trực đêm là Hạ Tử Trọng, nghe tiếng liền nhẹ nhàng đặt đầu Phương Hách lên quần áo mềm mại để cậu ngủ tiếp, Hạ Tử Trọng mới nhẹ nhàng đứng dậy đi qua mở cửa.

Người tới vậy mà là Hứa Lỵ Lỵ? Vừa lúc, hắn mới nghĩ ra được một chuyện, cô ta lại tự dâng xác tới.

“Chuyện gì?”

“Cái kia. Anh họ, có thể vào rồi nói được không?”

Trong bóng tối, Hạ Tử Trọng trầm mặc một hồi, mới nghiêng người né ra cho Hứa Lỵ Lỵ đi vào.

Hai người không đi vào trong chỗ Phương Hách ngủ, mà dừng ở cửa.

Hứa Lỵ Lỵ cúi đầu, cô ta biết Hạ Tử Trọng không ưa mình, cô ta vẫn luôn không thích Hạ Tử Trọng. Ai biểu lúc cô ta lên cấp ba, trong lớp có một nữ sinh coi trọng Hạ Tử Trọng học đại học năm hai, cô ta đi hỗ trợ mai mối mà hắn không nể tình cự tuyệt, làm cô ta mất hết mặt mũi trước mặt bạn học?

Tốt rồi, nữ sinh đó quả thực quá giỏi… khiến ngay cả mình còn phải cúi đầu xin lỗi, nhưng khi đó trong nhà mẹ lúc nào cũng chửi bới hai mẹ con Hạ Tử Trọng, hơn nữa hắn còn làm mình mất mặt, về sau còn phát hiện hắn là gay, cộng gộp tất cả mọi việc, cô ta liền triệt để đem Hạ Tử Trọng đặt vào phạm vi ‘kẻ thù’.

Bất quá, theo tình thế bây giờ. Cô ta hẳn phải nghĩ biện pháp cải thiện tình cảm với hắn.

Hứa Lỵ Lỵ cúi đầu, che đậy vẻ không cam lòng, móc ra khăn tay lau nước mắt: “Anh, em biết anh không thích em, từ nhỏ đến lớn tính tình em ngay thẳng, nói vài lời đắc tội với anh. Nhưng bây giờ tận thế cũng đến, em chỉ có mình anh là thân thích. Ba mẹ em vào ngày đầu tiên tận thế liền… Sau đó em cùng bọn anh Đức chạy ra khỏi F thị, dọc đường đi anh ấy đều rất chăm sóc em, nhưng hôm nay lại…”

Hạ Tử Trọng trong đầu xoay chuyển muốn chết, mới nghĩ ra ‘anh Đức’ cô ta nói là ai… chính là kẻ xui xẻo ngày hôm này bị Duẫn Đông giết chết.

Thấy Hạ Tử Trọng không lên tiếng, Hứa Lỵ Lỵ tiếp tục lau nước mắt: “Em hiện tại mặc dù có dị năng, nhưng tiểu đội Bá Chủ cũng không phải có mình em! Năng lực của em không có lực sát thương gì, anh, người đội Ellen đều tốt vô cùng, nếu không anh suy nghĩ một chút? Cũng coi như là đến giúp em!”

Hạ Tử Trọng không muốn nghe cô ta nói tới việc đó, bỗng nhiên chuyên hướng qua việc khác: “Tôi thấy đội trưởng của cô rất chiếu cố cô.”

“Ai?” Hứa Lỵ Lỵ không hiểu ngầng đầu.

Thân ảnh Hạ Tử Trọng ẩn giấu trong bóng tối, Hứa Lỵ Lỵ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng không nhìn thấy trong mắt hắn đang lóe ra tinh quang: “Năng lực của cô thuộc về loại hỗ trợ. Nếu như cô có thể tìm được hạt giống tốt thì khi đánh tang thi cũng tạo được hiệu quả không nhỏ. Nhưng dù sao cô cũng là nữ cho nên ở trong căn cứ làm hậu cần thì tốt hơn. Với dị năng của cô nếu có một tiểu đội ủng hộ cô, tìm cho cô thật nhiều hạt giống thì sẽ mang lại lợi ích sử dụng tốt nhất.”

Hiếm thấy Hạ Tử Trọng nói nhiều lời với mình như vậy, Hứa Lỵ Lỵ sững sờ trong tích tắc liền vội vã lắng nghe – cô ta vẫn luôn biết Hạ Tử Trọng vô cùng thông minh, khi còn bé hắn luôn là ‘con nhà người ta’ trong miệng tất cả các bà mẹ: “Tôi không biết cô cảm giác được không, nhưng tôi thấy ánh mắt đội trưởng của cô nhìn cô không giống với người khác. Đương nhiên, tôi cũng không đảm bảo hắn có ý này, nhưng dù sao với tư cách là đàn ông, tôi thấy hắn đối với cô không tệ.”

Lời khen tặng trái lương tâm nói ra khỏi miệng, Hạ Tử Trọng ở trong lòng yên lặng vì tiết tháo của mình thắp một cây nhang, hắn cũng không muốn nói mấy lời này, ai biết được hắn chỉ vừa mới nghĩ ra chủ ý thì Hứa Lỵ Lỵ liền dâng tới cửa?

Hứa Lỵ Lỵ đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, bất quá Hạ Tử Trọng nói khiến cả mặt cô ta như phát sốt mà bắt đầu nhớ tới ngày hôm nay Ellen cố ý chăm sóc mình. Cúi đầu nhăn nhó nói: “Nhưng anh ấy là đại minh tinh, có loại phụ nữ nào mà chưa từng thấy…”

“Bề ngoài tốt cũng chưa chắc thích hợp với bản thân. Bây giờ là tận thế, năng lực của cô trong đội ngũ bọn hắn rất hữu dụng.” Lần này sau khi nói xong, trong lòng Hứa Lỵ Lỵ cuồn cuộn các loại ý nghĩ, đầu quay vo vo.

Trong phòng Phương Hách tựa hồ trở mình, phát hiện Hạ Tử Trọng không có ở đây, mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Tử Trọng…”

“Anh ở chỗ này.” Hạ Tử Trọng nghe tiếng, ngược lại nói với Hứa Lỵ Lỵ: “Khuya rồi, ngày mai còn phải đi sớm, cô mau về nghỉ ngơi đi.”

Hứa Lỵ Lỵ liền vội vàng gật đầu, quay người rời đi. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ lời Hạ Tử Trọng nói – nếu ngay cả Hạ Tử Trọng cũng có thể nhìn ra, như vậy thái độ Ellen đối với mình thật sự không giống với người khác!

Trong đầu chui ra ý nghĩ này liền không cách nào ức chế được. Cô ta vốn muốn từ từ tiến tới, dù sao bạn trai mình vừa mới chết, nhanh như vậy liền đi lấy lòng Ellen sẽ khiến người ta dèm pha, có thể…

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cách đó không xa cửa phòng bật mở, một bóng người đi ra.

“Ai?”

“Là em.”

“A, Lỵ Lỵ à, đã trễ thế này sao còn ra đây? Trong hành lang cho dù an toàn, nhưng cũng phải cẩn trọng một chút.” Là tiếng của Ellen.

Lòng Hứa Lỵ Lỵ bỗng nhiên hơi động, cúi đầu hít hít mũi hai cái, phát ra tiếng nức nở.

Quả nhiên, Ellen nghe thấy thanh âm không đúng liền đi tới, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Cúi đầu lắc lắc, Hứa Lỵ Lỵ mượn cơ hội nhào vào lòng Ellen: “Không. Chính là nhớ tới anh Đức… Ellen, em có phải rất vô dụng hay không? Nếu không, anh ấy đã không phải vì bảo vệ em mà…”

Đối với việc mượn cớ giả vờ này Ellen đã sớm đối phó thành thạo, huống hồ Hứa Lỵ Lỵ bây giờ là đội viên của hắn, nên không lập tức đẩy cô ta ra, hơn nữa cô ta còn có dị năng hệ mộc đặc thù, an ủi tâm linh phụ nữ bị tổn thương từ trước đến giờ luôn là điểm mạnh của Ellen. Nghe cô ta nói hắn liền vỗ nhẹ vai cô, đôi mắt quét về phía cửa phòng đang đóng của bọn Hạ Tử Trọng, mang Hứa Lỵ Lỵ đi tới một hướng hác.

“Chuyện này không phải lỗi của em, nếu muốn trách thì phải trách người đội trưởng như tôi thực lực quá kém, không có cách nào bảo hộ được đội viên của mình…”

“Chuyện này làm sao có thể trách anh? Lần này nguy hiểm như vậy…”

Một người hữu tâm an ủi cộng thêm lung lạc, một người nắm chắc cơ hội đầu hoài tống bão, thân ảnh của hai người biến mất trong căn phòng Ellen vừa mới đi ra.

(*Đầu hoài tống bão: Kẻ săn đuổi đàn ông về mặt tình ái)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện